Quế Vân Anh ấp úng, lúc thì liếc nhìn Ngọc Hải lúc thì liếc nhìn Thế Nam.
"Chị...chị..."Thế Nam chân tay run lên bần bật, nhân lúc anh không chú ý thì từ từ lùi lại đằng sau để kiếm đường chạy thoát. Đột nhiên Quế Ngọc Hải lớn tiếng quát Thế Nam khiến cậu ta giật mình.
"Tống Thế Nam, cậu nói đi, hai người đã qua đêm với nhau ở đây đúng không?"
Thế Nam nhìn anh gượng cười:
"Anh bạn...cậu...cậu nghe tôi giải thích chút đã...""Nói!"
Quế Ngọc Hải như sắp ăn tươi nuốt sống Thế Nam, cậu ta mà nói ra hết ngay ở đây thì kiểu gì cũng bị anh "giết". Không được, Thế Nam không thể "chết" một cách nhục nhã như vậy.
"Tôi...tôi không có gì để nói hết... Ngọc Hải à cậu tha cho tôi đi..."
Ngay lập tức Thế Nam vắt chân lên cổ mà chạy thẳng cẳng ra ngoài khách sạn, Quế Ngọc Hải định đuổi theo nhưng bị Vân Anh giữ lại."Tống Thế Nam, mau đứng lại cho tôi."
"Ấy, Ngọc Hải ...đừng đuổi theo cậu ta, đừng."
Quế Ngọc Hải dừng lại, trừng mắt nhìn Vân Anh. Mặc dù là chị của anh nhưng Vân Anh vẫn cảm thấy sợ anh.
"Đêm qua chị không về, ông nội đã vô cùng lo lắng đấy chị biết không hả".
"Chị xin lỗi...chị đâu có biết...chuyện này sẽ xảy ra."
"Em sẽ không tha cho hắn đâu, em sẽ giết cậu ta.""Ngọc Hải , dù gì thì cũng đã xảy ra rồi cho nên em đừng..."
"Chị đừng phí lời để xin em tha cho cậu ta. Chị về nhà đi, kẻo ông nội lại lo lắng."
Đúng lúc đó, đối tác của anh xuất hiện, ông ấy là chủ của khách sạn này nên mới hẹn gặp anh ở đây.
"Ô, không phải Quế Tổng đây sao? Cậu tới lúc nào mà không nói với tôi."
"Chào ông chủ Ngô."
Quế Ngọc Hải mỉm cười, bắt tay ông chủ Ngô với tâm trạng vô cùng vui vẻ. Vân Anh hiểu đứa em trai này của mình, chuyện công việc có thể khiến anh cười nhưng anh sẽ không dễ dàng mà quên đi chuyện vừa xảy ra ban nãy. Nói thẳng ra là lần này Thế Nam không thể thoát rồi.
Biệt thự Tống Gia,
Thế Nam sau khi trở về biệt thự đã chạy thẳng vào trong phòng riêng rồi đóng chặt cửa lại, gương mặt vô cùng hoang mang lo lắng. Cậu ta ngồi bệt xuống đất, lo sợ đến nỗi cắn gẫy cả móng tay.
"Phải làm gì đây, làm gì đây, Ngọc Hải p sẽ giết chết mình mất. Cậu ta sẽ giết mình mất, trời đất ơi là trời..."
