Lúc tiễn Nghệ Đàm quay về cũng là tầm chiều tối muộn.
"Đi đường cẩn thẩn"
"Được, huynh cũng bảo trọng. Lần sau gặp lại."
Chí Huân gật đầu, gã đứng chôn chân mãi tại nơi đóng quân, mãi đến khi chiếc xe ngựa của Nghệ Đàm đã khuất xa dần, Chí Huân mới chậm rãi quay về quân doanh của mình.
"Cho gọi quân sư Tuấn Khuê cùng Phương Điển đến trại của ta để bàn chuyện quân sự" -Gã ra lệnh cho một tên tiểu binh gần đó.
Một lúc sau ngay trong quân trại của Chí Huân, các quân sư cùng đi theo lần này đều đã tập hợp đủ.
"Tướng quân có kế sách gì mới sao" - Tuấn Khuê lên tiếng.
"Ngày mai, chúng ta bắt đầu ra trận, Khuê sẽ cùng các binh lính thủ thành.
Điển sẽ cùng Huân công thành. Lần này chúng ta sẽ mai phục bên địch trước"
" Nhanh vậy sao"- Cả hai cùng nhau lên tiếng, sau đó bắt đầu suy tính những hướng đi bớt thiệt hại cho bên quân mình trước.
"Ừm, chúng ta đã im lặng bất động đã 3 tháng rồi, lần này nên ra tay sớm. Mang chiến công về cho triều đình."
"Được"
-
Đã một năm trôi qua, Huyền Tích nay đã trở thành một ông chủ lớn, quản 3 nhà hát trong kinh thành, việc làm ăn vô cùng thuận lợi.
"Ai da, đã một năm rồi đấy, nhanh thật, ta sắp già thêm một tuổi rồi."
Huyền Tích lúc này đang một mình ngồi câu cá ở bờ sông, nhìn trời đã bắt đầu vào xuân khiến tâm trạng cậu trở nên xuyến xao.
Chí Huân huynh ấy sắp về rồi.
Khoảng thời gian qua số lần hai người thư từ cho nhau đều không nhiều. Mỗi lần đợi phong thư đến cũng là cách giúp cho Huyền Tích quên đi thời gian, chắc vì như vậy nên cậu thấy mỗi lúc đều gần huynh ấy thêm một chút.
"Tích Tích..."- Tiếng nữ nhân hớt hải từ xa đã dọa cho lũ cá dưới sông bơi tán loạn.
"Đừng chạy, cẩn thận"- con bé này không một lúc nào lộ ra được vẻ thiếu nữ nên có.
"Gấp lắm, mau đi cùng muội." - Tô Nghi vội kéo tay Huyền Tích chạy về phía cung thành.
"Có chuyện gì sao?"
"Về rồi, Chí Huân huynh ấy thắng trận rồi."
Lời nói của nữ nhân khiến lòng cậu như có hàng ngàn con bướm đang bay loạn xạ.
Về rồi sao?
Lúc này ngoài cửa thành, dân chúng cũng đã nhận được tin, người cầm trống, người tung hô, vô số người dân tập trung hai bên đường để đón các quân lính thắng trận trở về.
Người đợi chồng, người trông con, người thì mong ngóng ý trung quân của bản thân.
Rất nhiều cô nương lúc này đã đứng trên hai bên phía tửu lầu, trong tay cầm lấy chiếc khăn tay của bản thân được cột vào một quả bóng, khi nào các tướng quân cùng quân sư quay về họ sẽ ném cho người họ thầm mến mộ. Đây là cách bày tỏ lòng yêu thích của các tiểu cô nương dành cho nam nhân.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hỷ Phục - Hoonsuk
Fanfiction"Ta sẽ bảo vệ đệ" "Chẳng phải huynh ghét ta sao" Một Phác Chí Huân kiêu ngạo Một Thôi Huyền Tích trầm lặng Duyên phận cho họ gặp nhau, từ không thích đối phương cho đến chậm chầm ở cạnh nhau đến khi trưởng thành. Bối cảnh là thời cổ đại. Lần đầu t...