Sau khi kết màn, mọi người di chuyển thẳng đến Bắc Triển, trên đường đi, Dương Cửu Lang liếc nhìn Trương Vân Lôi ở bên cạnh, cậu luôn ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe, chắc là rất mệt, mấy ngày nay cậu đi diễn suốt, tần suất hoạt động quá lớn, có lẽ cơ thể đã quá tải, nhìn cậu nhắm mắt ngủ gật, chốc chốc lại còn chau mày, Dương Cửu Lang hơi lo lắng, sợ là chân cậu lại đau rồi, Dương Cửu Lang lay cậu: ''Này, Trương lão sư, Biện nhi.''
''Gì vậy?'' Trương Vân Lôi uể oải mở mắt ra, thật sự mệt mỏi không muốn nhúc nhích, Dương Cửu Lang đỡ lấy chân cậu, dịu dàng hỏi: ''Chân đau rồi phải không?''
''Lát nữa sẽ hết thôi.'' Bây giờ Trương Vân Lôi đã quen với việc đau chân, có đau hơn nữa đối với cậu cũng không to tát gì, thấy Dương Cửu Lang như vậy, Trương Vân Lôi chỉ cảm thấy ngạc nhiên, đẩy tay anh ra với vẻ bực bội, lần nữa nhắm chặt hai mắt lại.
''Sao vậy, chân lại đau à?'' Đại Nam ngồi ở ghế phụ lái phía trước nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, vội quay đầu lại hỏi thăm, Cửu Hàm lái xe không tiện quay đầu, cũng nhìn kính chiếu hậu nói: ''Biện nhi ca, đau thì cứ nói nha, đừng cố nhịn.''
''Không sao.'' Trương Vân Lôi không quen có nhiều người quan tâm mình như vậy, cậu xua tay với họ, nói với vẻ thoải mái: ''Làm gì cũng đau thôi, đau thì cứ để đau một lát đi rồi hết.''
''Đừng quan tâm!'' Nói rồi gỡ tay Dương Cửu Lang ra.
''Vậy không được đâu.'' Dương Cửu Lang nhíu mày, chậm rãi nâng chân cậu lên, cẩn thận đặt lên chân anh. Trương Vân Lôi giật mình, lập tức muốn bỏ chân xuống, Dương Cửu Lang cau mày nhẹ nhàng làm dữ với cậu: ''Đừng nhúc nhích.''
Mặc dù bình thường toàn là Trương Vân Lôi hung dữ với anh như tiểu tổ tông vậy, nhưng vẫn có lúc Dương Cửu Lang nói chuyện cậu vẫn rất nghe lời, một câu gắt lên của Dương Cửu Lang khiến Trương Vân Lôi trợn mắt, ngoan ngoãn ngồi im, Đại Nam và Cửu Hàm đang ở ngay phía trước, vì giữ thể diện nên Trương Vân Lôi ra vẻ bình tĩnh gắt lại anh: ''Anh hung dữ với ai vậy!''
Dương Cửu Lang cười cười không nói gì, lấy ra một túi chườm và bình nước nóng từ trong giỏ, xắn ống quần của cậu lên, dùng nước nóng rót đầy túi chườm, Trương Vân Lôi thấy được là anh muốn xoa chân cho cậu, nhíu chặt mày lấy chân xuống: ''Tránh ra đi, anh nghĩ anh là ai vậy, anh cũng đâu phải mẹ tôi!''
Dương Cửu Lang chỉ cười chứ không giận, ai bảo bình thường tính tình cậu đã như vậy rồi, Dương Cửu Lang cũng nuông chiều, ngoài miệng vẫn nhẹ nhàng mỉm cười đè chân cậu lại, trước tiên là áp túi chườm lên mặt mình để thử nhiệt độ, cảm thấy độ nóng vừa phải, lại nhẹ nhàng đặt lên bàn chân cậu, đột nhiên nhớ lại câu mà cậu đã nói với anh Bưu trong buổi diễn mấy hôm trước, anh cười trêu cậu: ''Không phải cậu nói với anh Bưu cậu là người của anh sao? Anh quản người của anh đấy thì làm sao?''
Đại Nam và Cửu Hàm ở phía trước nghe thấy thế, hai người cười khẽ, dù sao cũng có Dương Cửu Lang ở đây, họ cũng yên tâm, Cửu Hàm tiếp tục tập trung lái xe, Đại Nam cũng quay đầu tiếp tục chơi điện thoại.
''Anh có ổn không vậy, đó là miếng hài thôi!'' Trương Vân Lôi xấu hổ đỏ cả mặt, giả vờ muốn ngồi dậy, Dương Cửu Lang thấy tổ tông đã bị chọc giận nên vội vàng cười dỗ dành: ''Anh sai rồi anh sai rồi, cậu tựa vào đi, tựa vào nghỉ một lát, nhé?''
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cửu Biện] Giác nhi
FanfictionAuthor: Khói lửa nhân gian không bằng người Editor: Càn Vũ tiên sinh Tình trạng gốc: 38/38 Hoàn