15

149 21 5
                                    

Tào phớ, bánh bao, sữa đậu này, bánh quẩy, bánh chiên, bánh vòng chiên, các loại trái cây, mỗi thứ Dương Cửu Lang đều mua về một ít.

Nam Kinh không thể so với Bắc Kinh về quầy bán đồ đồ ăn sáng ở khắp nơi được, mấy món bánh chiên, bánh vòng cũng không biết anh đã lấy ở đâu ra.

Trương Vân Lôi thấy cũng hiếm có, không thể tưởng tượng nổi, cậu cười nói: ''Mấy món này mà anh cũng kiếm được nữa á?''

Hôm nay tiểu tổ tông của chúng ta cũng xem như được ăn một bữa sáng tử tế đàng hoàng, trước đây đều là ngủ một giấc đến trưa, nhân lúc bác sĩ và y tá không có ở đó, gọi mấy món bún phở chua cay, gà hầm bên ngoài, bây giờ Dương Cửu Lang đến đây rồi, thật sự là quản nghiêm hơn cả bác sĩ, không cho ăn cay, không cho ăn nhiều dầu, không cho ăn đồ ăn vặt, mì tôm cũng tịch thu.

Mặc dù Trương Vân Lôi ngoài mặt không vui, nhưng vẫn dựa cả vào anh, cuộc đời cậu không có quy luật cũng nên có người như vậy ở bên cậy trông nom cậu, người này ở nhà là chị họ, ở ngoài chính là Dương Cửu Lang.

Ăn xong bữa sáng, Trương Vân Lôi vẫn không buồn ngủ nên tựa vào đầu giường nghịch điện thoại, Dương Cửu Lang thấy cậu cứ nằm suốt cũng không có ý nghĩa, nhìn sắc trời bên ngoài cũng khá tốt, trong phòng đầy mùi thuốc sát trùng ngộp đến choáng váng cả đầu nên muốn đẩy tiểu tổ tông ra ngoài đi dạo một chút, Dương Cửu Lang vòng tới trước mặt cậu rút lấy điện thoại của cậu, anh nói: ''Được rồi, đừng xem điện thoại nữa, mắt vốn đã yếu rồi, nào anh đẩy cậu ra ngoài đi dạo.''

''Tôi không đi!'' Trương Vân Lôi nói với vẻ bực bội, định đưa tay lấy lại điện thoại của mình.

Dương Cửu Lang không thèm nghe cậu, bỏ luôn điện thoại vào túi anh, đưa mắt nhìn cậu cố ý nhíu mày nói: ''Thấy cậu cũng béo lên rồi đó, đừng có nằm lì trên giường nữa.''

Anh ta nói mình mập, Trương Vân Lôi ngồi dậy, bóp bóp bụng thịt nhỏ của mình, phút chốc ánh mắt cậu lộ ra sự tuyệt vọng, đúng là mập, còn mập lên rất nhiều nữa chứ.

Dương Cửu Lang thấy cậu như trời sập vậy, anh thấy rất buồn cười, nhẹ nhàng mỉm cười, quả nhiên chiêu này có tác dụng, Dương Cửu Lang đẩy xe lăn đến trước mặt cậu, cười nói: ''Đi thôi nào thưa ngài?''

Cuối cùng cũng lừa cậu xuống giường được, Dương Cửu Lang đẩy cậu đến vườn hoa trong bệnh viện đi dạo, hôm nay thời tiết không tệ, hai người ngồi phơi nắng bên hồ.

Dương Cửu Lang hít một hơi, ngồi xuống ghế đá bên đường, tinh thần sảng khoái, lúc này điện thoại reo lên, Dương Cửu Lang lấy điện thoại của anh ra, không có động tĩnh gì, đột nhiên nhớ ra gì đó, móc điện thoại của Trương Vân Lôi ra, nhìn hiển thị cuộc gọi trên đó, liếc qua nhìn Trương Vân Lôi, chỉnh chuông điện thoại nhỏ xuống rồi bỏ ngược lại vào túi.

''Sao vậy?'' Trương Vân Lôi hỏi.

''Gọi làm phiền.'' Dương Cửu Lang trả lời cậu, tiếp tục ngồi trên ghế hưởng thụ, lông mày lại lơ đãng nhíu lại.

Trương Vân Lôi cũng không hỏi tiếp, thất thần nhìn mặt hồ, người như cậu không thể không có chuyện gì để làm, một khi không có gì làm sẽ bắt đầu nghĩ lung tung, nghĩ đi nghĩ lại rồi không nhịn được thở dài.

[Cửu Biện] Giác nhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ