4

208 26 2
                                    

Trên đường đi Trương Vân Lôi cứ tựa lưng vào ghế, không nói câu nào, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Dương Cửu Lang tưởng là cậu ngủ rồi, đến đoạn dừng đèn đỏ ở giao lộ, anh cởi áo khoác của mình ra, cẩn thận đắp lên người cậu.

''Tường tử.'' Đột nhiên Trương Vân Lôi gọi anh.

''Ơ úi!'' Dương Cửu Lang bị một tiếng gọi bất ngờ này của cậu làm giật mình, thấy cậu chưa ngủ, anh lại phủ áo lên cho cậu, lúc này không để ý đến lực tay nhiều nữa, bật cười nói: ''Cậu dậy rồi à? Anh còn tưởng là cậu ngủ gật chứ.''

''Anh thật sự phải kết hôn à?'' Trương Vân Lôi vẫn nhìn ra cửa sổ, không quay đầu lại, trong tông giọng tựa như còn chứa đựng chút cảm xúc không phù hợp, Dương Cửu Lang chú ý đến cảm xúc này của cậu, quan sát cậu một lát, cúi đầu cười cười ra vẻ thoải mái: ''Cũng đã nhiều năm như vậy rồi, không kết hôn thì còn có thể chia tay sao?''

Đèn xanh sáng lên, Dương Cửu Lang khởi động xe, tiếp tục chạy về phía trước.

''Kết...Chia...Tôi...''

Một chiếc xe tải chạy ngang qua, chôn vùi câu nói của Trương Vân Lôi vào tạp âm.

''Gì cơ?'' Dương Cửu Lang không nghe rõ, kề tai qua, muốn cậu nói lại lần nữa, Trương Vân Lôi nhíu mày, chậm rãi cụp mắt, nhàn nhạt mở miệng: ''Không có gì.''

Dương Cửu Lang lại nhìn cậu, không cố hỏi nữa.

Điều hòa trong xe mở vừa phải, nhưng Trương Vân Lôi vẫn cảm thấy hơi lạnh, lạnh đến mức cả người đều khó chịu, phải dùng áo bọc bản thân lại thật kín mới có thể dễ chịu được một chút.

Dương Cửu Lang thấy cậu bao bản thân lại kín mít, anh lặng lẽ chỉnh điều hòa lên cao hơn một chút, rõ ràng Trương Vân Lôi cảm nhận được nhiệt độ của điều hòa đã cao hơn, trong lòng lại càng khó chịu, Dương Hạo Tường, anh đừng tốt với tôi như vậy...

Hôm sau diễn ở Tam Khánh Viện, Dương Cửu Lang dìu Trương Vân Lôi lên đài, Trương Vân Lôi nở nụ cười thoải mái giải thích với mọi người mấy hôm trước tại sao Dương Cửu Lang lại vắng mặt, cũng tìm một cơ hội để Dương Cửu Lang tuyên bố chuyện anh đã kết hôn.

Một buổi tướng thanh chẳng khác mọi ngày, nhưng chẳng qua không ai nhận ra trong lòng Trương Vân Lôi chịu đựng đau đớn, sau khi buổi diễn kết thúc, Trương Vân Lôi lại cãi vã với Dương Cửu Lang ở hậu đài: ''Dương Hạo Tường! Anh lại xem lời nói của tôi như nước đổ lá khoai đúng không! Không phải đã nói với anh mấy hôm nay thắt lưng của anh không tốt sao, anh để ý chút đi, lúc nãy kết màn cúi đầu anh làm gì? Sao anh không bẻ đôi mình ra luôn đi!''

Trương Vân Lôi để Cửu Hàm dìu, càng đi càng nhanh, trong miệng còn hung hăng mắng anh.

''Anh sai rồi, anh sai rồi, ngài chậm lại chút được không?'' Dương Cửu Lang cũng không giận, muốn đưa tay đỡ lấy cậu, lại bị tiểu tổ tông đang tức giận mà hất ra, đành phải bước nhanh hơn đi theo sau lưng cậu, vừa cười vừa dỗ dành cậu, vừa gật đầu nhận lỗi, giác nhi nói gì anh đều đồng ý cả, giác gi mắng thế nào anh cũng nghe hết.

Vì anh biết Trương Vân Lôi là đang quan tâm đến anh, tính tình này của giác nhi nhà anh, nổi giận với bạn thì mới xem bạn là bạn bè của cậu ấy, nếu cậu ấy mà thật sự không ưa bạn thì đã không thèm để ý đến bạn rồi, Trương Vân Lôi nghèo vốn từ, mắng vài câu đã hết từ để mắng, dựa theo trình tự, mắng xong không còn từ nào nữa thì sau đó sẽ chiến tranh lạnh, nhìn giác nhi nhà mình ngồi xuống trước bàn trang điểm, cộc cằn cầm khăn ướt tẩy trang.

[Cửu Biện] Giác nhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ