31

103 17 3
                                    

Trạm chuyên trường đầu tiên xem như diễn ra thuận lợi, chuyên trường sau cũng càng làm thuận lợi hơn, nhưng ngay sau đó, rốt cuộc cũng xuất hiện vấn đề ---- cướp thoại.

Tình huống này trước kia cũng có, thỉnh thoảng họ cũng nói qua vài lần, nhưng gần đây, Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang phát hiện tình huống này càng lúc càng nghiêm trọng, nhiều khi Trương Vân Lôi ném ra một miếng hài, Dương Cửu Lang còn chưa kịp lật thì đã có khán giả đã giành nói trước, như vậy thì toàn bộ chương trình tướng thanh đều sẽ bị rối loạn, khán giả mới đến xem nghe sẽ không hiểu, họ cũng không có cách nào nói tiếp được.

Vào những lúc như vậy, Dương Cửu Lang sẽ tạm thời cứu tràng, cũng may lần nào cũng chọc cho mọi người cười vang, nhưng một thời gian sau cách giải quyết này lại thành chất dẫn cháy, không chỉ không ngừng được mà càng lúc càng nhiều, thậm chí có đôi khi, dưới đài lao nhao chặn Dương Cửu Lang không mở miệng được.

Hơn nửa mấy buổi chuyên trường này, cướp thoại đã cướp đến mức làm Trương Vân Lôi nổi giận, nhìn Dương Cửu Lang mở miệng hết lần này đến lần khác nhưng cứ bị nghẹn lại, Trương Vân Lôi nhanh chóng tức giận, nhưng cậu không thể phát cáu được, đành phải nói bóng nói gió từng lần với khán giả dưới đài, nhưng căn bản chẳng có tác dụng gì.

Màn này cứ thế chịu đựng vượt qua, lát nữa còn phải diễn tiếp, Dương Cửu Lang nhìn ra được là cậu khó chịu, vỗ vai cậu an ủi: ''Nhịn một chút.''

Trương Vân Lôi liếc nhìn Dương Cửu Lang, thở dài bất đắc dĩ: ''Anh có thấy tình huống này không? Chuyện này không nói là không được?''

Dương Cửu Lang biết là cậu đang bất bình vì anh, nhưng sao có thể nổi giận với fan được cơ chứ, dù sao thì người ta cũng vì thích họ nên mới muốn tham gia vào, Dương Cửu Lang đưa tay đặt lên lưng cậu, vuốt cho cậu thuận khí: ''Anh không sao, cậu cũng đừng trách các cô ấy, mọi người đều vì tới để nâng cậu, lát nữa chúng ta tìm cơ hội nhắc nhở họ một chút là được rồi.''

Bình thường Dương Cửu Lang ghét nhất là người khác chen vào lúc anh đang nói chuyện, Trương Vân Lôi thấy anh nhường nhịn đến mức này, cậu vừa bất đắc dĩ vừa giận, giận không có chỗ trút, chỉ vào Dương Cửu Lang rồi ập xuống một trận mắng: ''Tôi nói anh có bị làm sao không vậy! Là anh bị cướp lời, sao cuối cùng lại như tôi mới là người bị cướp lời vậy! Anh có thể nào tỏ thái độ một chút không, hay là anh không muốn làm?''

Các sư đệ ở hậu trường thấy tình hình này ầm ĩ nên cũng đi lách qua hai người họ, cũng thương cho Dương Cửu Lang vô tội, nhưng họ cũng không lo hai người sẽ làm ầm lên, ai bảo tính tình của Dương Cửu Lang tốt, bình thường thích yêu chiều cậu, vô duyên vô cớ bị mắng cũng không giận, đợi Trương Vân Lôi mắng xong, vuốt tóc kéo tay một cái là dỗ cậu vui được ngay, hai người vẫn y như bình thường.

Dương Cửu Lang thấy cuối cùng tiểu tổ tông cũng hết giận, yên lặng ngồi uống trà, anh cười cười cưng chiều, Trương Vân Lôi lườm anh một cái, lạnh lùng nói: ''Đừng tưởng chuyện này cứ như vậy mà xong.''

''Anh không sao, mọi người thích cậu đến nâng cậu, chúng ta tìm cơ hội nhắc một chút không phải được rồi sao?''

''Sao chuyên trường của tôi lại gặp phải kiểu tình huống này chứ.'' Trương Vân Lôi thở dài, lại bực tức trừng mắt liếc anh: ''Bạn diễn còn là một tên hiền không chịu nổi nữa chứ!''

[Cửu Biện] Giác nhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ