8

184 20 1
                                    

Buổi chiều, trước khi mở màn, Dương Cửu Lang đưa cậu đến Tam Khánh Viện, dính theo Trương Vân Lôi, lại lải nhải dặn dò đủ thứ cả buổi rồi mới rời đi.

Buổi diễn này Trương Vân Lôi thật sự cảm thấy hơi không thoải mái, mọi người đều khuyên cậu nên nghỉ vài ngày đi, sức khỏe mới là của cải quan trọng nhất.

Dù sao Trương Vân Lôi cũng là đội trưởng, lo lắng cho người trong đội, không chịu để bản thân nghỉ, nhưng sức khỏe của cậu lại không chống đỡ nổi.

Trương Hạc Phàm cũng khuyên cậu: ''Tiểu Biện em nghe lời mọi người nghỉ ngơi vài ngày đi, anh giúp em trông coi đội, vừa hay em nghỉ vài ngày thì anh cũng được ở không vài ngày không phải sao?''

Trương Vân Lôi nghe anh ấy nói vậy thì nhíu mày, chỉ vào anh ấy cười nói: ''Diễn chung với anh là cất nhắc anh, nâng đỡ anh đấy, đừng có mà không biết tốt xấu.''

Nói xong lại bù vào một câu: ''Chờ Tường tử về thì anh xéo đi!''

''Úi chà.'' Trương Hạc Phàm ra vẻ ghét bỏ cười cười.

Sức khỏe của mình, mình biết rõ nhất, cuối cùng Trương Vân Lôi vẫn nghe lời mọi người, nghỉ ngơi mấy ngày, tiện thể đến bệnh viện kiểm tra lại, sau đó chị họ nhốt lại trong nhà, nghỉ ngơi suốt một tuần lễ.

Hôm nay Trương Vân Lôi ở nhà rảnh rỗi không có gì làm thì uống trà với anh rể, Dương Cửu Lang gửi tin nhắn đến nói hôm nay anh đóng máy, hỏi cậu đang ở đâu?

Trương Vân Lôi xem như tìm được lý do để lên đài, quan trọng là Dương Cửu Lang về cậu cũng rất vui, giơ điện thoại đến trước mặt Quách Đức Cương, nhếch miệng, lộ ra hàm răng nhỏ: ''Anh rể, hôm nay Tường tử đóng máy rồi, dù sao cũng phải để em đi diễn lại đi.''

Quách Đức Cương cũng không nhìn đến tin nhắn, chỉ nhìn cậu rồi lắc đầu cười bất đắc dĩ: ''Đi đi.''

''Được thôi!'' Trương Vân Lôi vui vẻ, chụp lấy gậy vừa đi vừa gọi cho Dương Cửu Lang: ''Anh khỏi cần về nhà, quay xong thì tới thẳng Tam Khánh đi.''

Nói xong cũng không đợi Dương Cửu Lang trả lời mà ngắt máy luôn, gửi tin nhắn bảo Cửu Hàm đến đón cậu, Trương Vân Lôi đến Tam Khánh Viện, vừa vào cửa đã thấy Dương Cửu Lang đã ngồi đó, thấy Trương Vân Lôi tới, Dương Cửu Lang vội đứng lên đón.

Trương Vân Lôi thấy anh thì vô cùng háo hức: ''Anh tới sớm vậy?''

''Không phải là sợ cậu có chuyện sao?'' Dương Cửu Lang nói rồi lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt cậu: ''Anh gửi tin nhắn cậu cũng không trả lời, gọi cũng không nghe máy.''

Trương Vân Lôi nhìn điện thoại của anh gửi cho cậu hơn mười tin nhắn, cậu hơi nhíu mày, lấy điện thoại của mình ra xem, cười hối lỗi: ''Tôi không chú ý tắt nguồn điện thoại, quên mở lại.''

Dương Cửu Lang lườm cậu, biết giác nhi lơ mơ là chuyện thường ngày nên cũng đành chịu, duỗi cánh tay ra đón lấy cậu từ tay Cửu Hàm, đỡ cậu ngồi xuống: ''Được rồi, cậu ngồi đây đi, tôi không mang theo đại quái, để tôi đi mượn một bộ.''

''Này! Tưởng tử!'' Hai người họ đã không gặp nhau gần một tuần rồi, Trương Vân Lôi nhìn thấy anh thì cũng rất vui, đột nhiên nảy ra một trò vui, kéo anh lại bảo anh lát nữa hẳn đi, ngồi xuống trước đã.

[Cửu Biện] Giác nhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ