Ngoại truyện

263 26 5
                                    

Ngày 31 tháng 12 năm 2018, chuyên trường giao thừa ở Thanh Đảo, Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang cùng đứng trên đài, nhìn biển xanh bên dưới khán đài, nghe fan hát <Thám Thanh Thủy Hà> cùng với cậu, phút chốc trong lòng ngũ vị tạp trần, nhớ tới rất nhiều chuyện trước đây.

Năm đó khăng khăng rời khỏi Đức Vân Xã, phiêu bạc khắp Bắc Kinh, đổi vô số nghề, chẳng qua chỉ là làm chút việc vặt, không có tiền, không có nơi ở, bất đắc dĩ lưu lạc nơi đầu đường, chỉ có thể ngủ ở trạm xe lửa, đến tháng chạp gió lạnh, cậu phải từ bỏ tôn nghiêm, đến xin ông chủ thu nhận cậu, chỉ xin có một chỗ ở là tốt rồi

Không về nhà được, lăn lộn thành bộ dạng này, không có mặt mũi về nhà, không thể trở về Đức Vân Xã, toàn thân rách rưới không có mặt mũi để quay về Đức Vân Xã, không thể gặp chị họ, sống thảm như vậy không có mặt mũi đi gặp chị họ, không thể gặp sư phụ, năm đó khăng khăng bỏ đi, không có mặt mũi gặp sư phụ.

Trong túi không có một xu, chân bị mài đến đổ máu, đau đến mức đứng không vững, đói đến mức đứng không vững, người cao ngạo như cậu nhưng cũng chẳng có cách nào, ở nơi thành phố này ngoại trừ chị họ và anh rể ra, cậu không quen ngước mắt lên nhìn ai, cuối cùng vẫn về lại Đức Vân Xã, sáu năm qua đi, Đức Vân Xã cũng càng lúc càng lớn, Trương Vân Lôi đứng ngoài cửa mãi không dám bước vào, kết quả là cậu còn chưa quyết định đã bị một người bán vé chặn lại.

''Này! Fan không được vào.''

Câu nói này đi rất sâu vào lòng Trương Vân Lôi, nhưng nghĩ lại thì đúng là vậy, hiện tại cậu chẳng có bất kỳ mối quan hệ gì với Đức Vân Xã.

Phí hết sức một phen cuối cùng cũng vào được Đức Vân Xã, Trương Vân Lôi nhìn nơi quen thuộc này, sáu năm, có lớn nhỏ mấy trăm người đã tới Đức Vân Xã, cậu chẳng quen biết ai, cũng chẳng ai quen biết cậu.

Sư phụ không có ở đó, Bánh Nướng cũng không có, Nhạc ca cũng không, cũng may, may mà Tam ca Khổng Vân Long vẫn còn, Tam ca nhìn thấy cậu thì lật đật chạy tới đón, Trương Vân Lôi không nhịn nổi, nước mắt lập tức rơi xuống, Tam ca nhìn cậu, Trương Vân Lôi cũng dùng ánh mắt ngu ngơ nhìn Tam ca, rồi lại nhìn bản thân một chút, tóc tai rối bời, quần áo giày dép rách rưới, khó trách Tam ca nhìn cậu mà rơi nước mắt, có lẽ mình bây giờ giống như một kẻ lang thang, cũng đúng là một kẻ lang thang.

''Tam ca, anh cho em mượn ít tiền đi.''

Chẳng còn cách nào, đói mà, quá đói, mặc dù cậu không có mặt mũi nào mà xòe tay ra xin Tam ca thế này nhưng cũng hết cách, Tam ca vội vàng gật đầu, lục lọi trong túi phát hiện ra mình không mang tiền theo, cuối cùng tìm tới Diêm Hạc Tường mượn một trăm nhét vào tay cậu, nắm lấy tay câu mãi không chịu buông ra: ''Em à, rốt cuộc là em thế nào rồi?''

Trong lòng Trương Vân Lôi hết sức tủi thân, cố nén nước mắt, lập tức cảm thấy một trăm đồng kia nóng đến bỏng cả tay, cuối cùng Trương Vân Lôi vẫn nắm chặt lấy tờ tiền, quay người bỏ lại một câu rồi rời đi.

''Đừng nói với chị là anh đã gặp em.''

Cầm tờ một trăm kia đi ra khỏi Đức Vân Xã, rốt cuộc đã có thể ăn một bữa cơm, Trương Vân Lôi bước vào một tiệm mì, một tô mì 12 đồng, do dự hồi lâu, cậu không nỡ ăn, cuối cùng cứng rắn trả lại tô mì kia cho người ta, mua hai cái bánh bao, vừa đi vừa ăn, còn phải về Tây Đơn đi làm trước buổi chiều.

[Cửu Biện] Giác nhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ