24

120 18 2
                                    

Xong buổi diễn này, ký tên, giải tán, cũng đã hơn hai giờ sáng, từ khi cúi đầu chào đi xuống đài, nước mắt của Dương Cửu Lang lập tức không kìm được nữa, liên tục chảy ra, anh không lên tiếng, cũng không để lộ ra, kéo vành nón che đi đôi mắt, nhìn chẳng khác gì lúc bình thường.

Dương Cửu Lang không kịp tháo trang sức, thay quần áo đã muốn về khách sạn, Trương Vân Lôi biết anh vội về nhà, cũng không giữ lại thêm nữa, hai người vội vội vàng vàng quay về khách sạn.

Cả đoạn đường Dương Cửu Lang không nói câu nào, Trương Vân Lôi biết tâm trạng của anh không tốt nên cũng không dám nói chuyện với anh.

Bước vào phòng khách sạn, Dương Cửu Lang bắt đầu đi ra đi vào nhanh chóng thu dọn hành lý, vừa dọn vừa lén lau nước mắt, anh như vậy đều bị Trương Vân Lôi nhìn thấy, nhưng cũng không biết nên an ủi anh thế nào, chỉ có thể đi theo sau lưng anh một tấc cũng không rời, nhìn chằm chằm vào anh, chỉ duy nhất là không dám đến gần, cũng không dám nói chuyện.

Dương Cửu Lang dọn xong hành lý của mình, lại bắt đầu dọn hành lý của Trương Vân Lôi, Trương Vân Lôi thấy anh như vậy thì hơi khó hiểu nhìn anh, e dè hỏi: ''Anh làm gì vậy?''

''Cậu về với anh.'' Dương Cửu Lang khịt mũi, bận bịu dọn, trả lời mà không ngẩng đầu.

Trương Vân Lôi nhíu mày, mỗi lần đi công tác các đội viên đều sẽ tiện thể đi chơi thêm vài ngày xem như du lịch, đội viên không đi, đội trưởng như Trương Vân Lôi tất nhiên cũng phải ở lại trông chừng.

Dương Cửu Lang xếp quần áo cho cậu xong bỏ vào trong vali, lại bước tới phòng tắm lấy đồ rửa mặt của cậu ra, đang định bỏ vào, Trương Vân Lôi đưa tay ngăn anh lại: ''Tôi không về với anh đâu, anh đi trước đi.''

Anh đi trước! Ba chữ này thật sự khiến trái tim của Dương Cửu Lang run lên, năm đó cũng là nghe ba chữ này khiến anh hối hận đến cả đời.

''Tường tử...'' Cảm nhận được bàn tay của Dương Cửu Lang chợt cứng lại, Trương Vân Lôi như hiểu ra điều gì, cậu hơi đau lòng nhìn anh, nhíu chặt mày.

Dương Cửu Lang tỉnh táo lại, lần này không làm theo ý cậu, nhẹ nhàng tránh tay cậu ra, tự bỏ đồ rửa mặt của cậu vào trong vali, nhàn nhạt nói: ''Không được! Cậu phải đi với anh!''

Trương Vân Lôi biết anh lo cho mình, cậu thở dài, mở miệng khuyên anh: ''Tôi không sao, Cửu Hàm ở đây...''

''Không được!'' Dương Cửu Lang lạnh lùng ngắt lời cậu, đóng vali lại, cầm lấy áo khoác của cậu từ trên giường, khoác lên người cậu, một tay đẩy hai vali, một tay nắm chặt cổ tay cậu: ''Ai ở đây cũng vô ích hết! Cậu nhất định phải đi với anh!''

Nhìn anh nắm chặt lấy cổ tay mình, Trương Vân Lôi nhíu chặt mày, đột nhiên cậu dừng bước, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chậm rãi cúi đầu.

Cậu không động đậy, tất nhiên Dương Cửu Lang cũng không dám cứng rắn kéo cậu, đành phải dừng lại, quay đầu nhìn cậu đầy khó hiểu.

Trương Vân Lôi cúi đầu đè nén cảm xúc, bàn tay bị nắm chặt siết lại.

Đây là ý gì chứ? Anh cho rằng Dương Hạo Tường anh là ai? Dựa vào cái gì mà muốn tôi đi với anh? Anh đi trước đi thì làm sao? Không có anh thì tôi không sống nổi sao? Không có anh thì tôi có thể nhảy cầu thêm lần nữa sao? Bây giờ không phải lúc trước, bây giờ anh nắm chặt tôi không chịu buông thì có ích gì? Chẳng lẽ lại là vì lần trước anh rời đi trước cho nên anh cảm thấy áy náy sao?

[Cửu Biện] Giác nhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ