Chương 5. Venice bị bệnh (P2)

1.1K 78 0
                                    

Sau khi tất cả đều đi ra, trong căn phòng liền yên tĩnh lại hẳn.

Anh để cho thằng bé ngủ tiếp mà không gọi nó dậy.Rồi đi xuống lầu dặn người chuẩn bị cháo cho Venice.

Anh xuống lầu chưa được bao lâu thì trên lầu vọng xuống tiếng khóc lớn kiu tên anh.

Thì ra là lúc nãy, Venice vừa mới thức dậy, nó nhìn xung quanh mà không thấy ai nên thành ra nó tưởng mọi người bỏ nó hết nên nó mới khóc to gọi tên từng người.

" Hức...Pa Vegas... hức, hức ba Pete ơi, hức...Venice đau đầu lắm, ba ơi... hức.. hức "

_Thằng bé khóc đến là đau lòng, nó cứ khóc nấc không ngừng, như thể sắp không thở nổi đến nơi_

Cùng lúc đó Vegas cũng chạy lên, anh mở bật cửa phòng ra, đi thẳng lại chổ thằng bé. Đến cạnh giường, anh quỳ một chân xuống cạnh thằng bé, bế lấy nó lên dỗ.

Thường thì thằng nhóc này ở nhà ít khi nào mà nó khóc lắm.

Lúc nào nó cũng ghẹo gan tôi hết, cứ ỷ có Pete chiều nó là cái gì nó cũng dám làm. Chỉ khi bị Macau chọc hoặc là nó làm Pete giận thì nó mới khóc.

" Hức... Nice tưởng Pa Vegas...hức.. bỏ Nice, hức..."
_Nói rồi nước mắt nó càng chảy lại càng nhiều_

" Venice ngoan, Pa ở đây mà, Pa đâu có bỏ Nice. Nice ngoan nha, con đau ở đâu nói Pa nghe nào. "

_Nhìn thằng bé cứ khóc hoài tôi cũng đau lòng, nói ghét thì nói vậy thôi, nhưng dù sao nó cũng chung dòng máu với tôi, đâu thể ghét được_

Nói rồi nó ngước to đôi mắt ngần ngật nước lên nhìn tôi.

" Pa, đầu của Nice.. đau lắm. "

_Giọng nó vẫn còn nghẹn ngào, có đôi chút vấp, vừa nói nó vừa đưa tay lên chỉ chỉ đầu của mình_

Tôi bật cười khi thấy hành động của nó. Tôi nắm lấy tay nó kéo xuống, bảo

" Giờ con đang bệnh đó, lát nữa Pa sẽ đút cháo cho con ăn, ăn xong thì uống thuốc vào, được không ? "

Nghe đến thuốc, nó như phản xạ có điều kiện mà nhăn mặt lại, vừa lắc đầu lia lịa vừa bảo

" Không uống đâu, Nice không có bị gì hết, Nice không uống đâu Pa. "

" Venice, Pa từng bảo con sao, phải ngoan ngoãn nghe lời mà. "

_Tôi nhíu chặt chân mày nói với thằng bé_

Có lẽ vì thấy tôi sắp nổi giận nên nó có hơi e dè. Thằng nhóc mếu miệng lên trả lời tôi
" Nice biết rồi ạ, Pa đừng la Nice. "

Tôi chỉ biết thở dài mà nói với thằng bé
" Pa đã nổi giận với con đâu, mà Pa chỉ muốn Nice uống thuốc, phải như vậy thì mới hết bệnh được, Nice không muốn hết bệnh để gặp lại ba Pete hả ? "

[ VegasPete ] Cuộc sống khi có Venice Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ