Chap 38:...

787 33 2
                                    

"Minh Triệu, cái đứa con trời đánh!!! Nó đâu rồi???"

"Bà đừng có đứng đó la hét, thấy nó không có trong nhà là biết rồi." Ông Phạm hạ tờ báo xuống, liếc mắt nhìn lên đồng hồ rồi lại liếc nhìn vợ mình đang hậm hực đứng đó la hét. 

"Bộ nó không định ăn cơm tối hả? Ông đưa cái điện thoại đây, cái gì mà mới về chưa tắm rửa đã xách cái đít lên bệnh viện!"

"Nó đi thăm con bé tình nhân của nó rồi ở lì cho tới khuya mới chịu về."

"Cái cha già này. Thật là...Vậy mà ông cũng để cho nó đi??"

"Thế thì ngày mai tôi không cho nó đi nữa! Bà cũng đừng có lo lắng quá, nó lớn rồi. Hơn nữa, con Duyên vừa tỉnh dậy chiều hôm qua...Nên Triệu phải đi vào bệnh viện là đúng rồi."




_____________
"Cô Triệu à, 2 ngày rồi cô không thấy mệt hả?" Ông Thành ngạc nhiên vì đây là ngày thứ 2 liên tiếp Minh Triệu đến phòng bệnh thăm Kỳ Duyên vào buổi tối.

Ông Thành muốn mình trông con vào ban đêm để cho bà Thêm có thời gian nghỉ ngơi, nên bây giờ cho đến sáng cũng chỉ có ông và Kỳ Duyên. Minh Triệu chắc lợi dụng điều đó mới dám đến thăm Kỳ Duyên, chứ làm sao mà có gan lớn đến thăm Kỳ Duyên khi mẹ nó ở đây. Nàng vẫn còn sợ bà ấy...

"Dạ...Bác" Minh Triệu trước kia gọi anh/chị xưng tôi với cha mẹ Kỳ Duyên nhưng bây giờ thì khác. Nàng không còn là giáo viên của nó nữa, hơn hết...Nàng đang là người yêu của Kỳ Duyên. Phải đổi cách xưng hô cho đúng. "Bác cứ đi nghỉ đi...Ừm, cháu muốn vào thăm Duyên một tí...Chỉ một tí thôi ạ"

"Thôi thôi không sao, cô cứ tự nhiên! Tôi ra ngoài mua tí đồ." Cha Kỳ Duyên nói vậy, Minh Triệu gật đầu nhẹ rồi mỉm cười, đợi cho ông ấy đóng hẳn cái cửa phòng lại. Minh Triệu mới bất mãn nhìn đứa trẻ mãi nằm ngủ trên giường.
"Đã thức dậy từ hôm qua, hôm nay vẫn ngủ cơ à. Gì mà ngủ như heo?"

Đứa trẻ đó vừa nghe nàng nói chuyện với mình vội vàng mở mắt ra nhìn, cất chất giọng yếu ớt. "Ha....Hi"

"Haiii....Gấu Béo, nãy giờ Gấu giả vờ ngủ đấy hả"

"Thì Bé biết mà...Gấu ngủ cả ngày nay rồi. Để đêm đến có thêm thời gian bên Bé a~~"

"Dẻo miệng" Nàng kéo cái ghế gần đó lại, ngồi xuống rồi đưa tay vào chăn, nắm nhẹ cái bàn tay ấm áp của nó, trao cho nó ánh nhìn âu yếm. "Gấu mà dám hành động như vậy một lần nữa thì Bé sẽ bỏ rơi Gấu. Gấu có biết bao nhiêu người lo lắng cho Gấu không, Gấu có biết cha mẹ Gấu xém tí nữa là ngất xỉu hay không?"

"Chuyện cha mẹ Gấu ngất xỉu thì Gấu chưa hay...." Kỳ Duyên cười hiền, xiết nhẹ tay nàng. "Nhưng Bé...Thì Gấu đã nghe. Thật xin lỗi, làm Bé một phen lo lắng. Gấu thật tồi."

"Gấu không phải là tồi bình thường, là siêu tồi. Bé không mắng Gấu nữa nhưng lần sau...Hãy chính chắn hơn một chút, suy nghĩ thật kĩ những gì mình sẽ làm."

"Hôm đó, Gấu không kìm được....Gấu không thể cam chịu khi người yêu mình bị người ta nói như vậy." Kỳ Duyên buồn bã. Nếu mà xui, nó chết thật thì không biết hậu quả xấu thế nào xảy ra với Minh Triệu và cha mẹ nó......Chắc tệ lắm.

[Triệu Duyên] - Cô Giáo, Gấu Yêu BéNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ