16.
Động tác hôn của Hàn Diệp dừng lại, sau đó kéo Cơ Phát vào lòng như trân bảo. “Đương nhiên rồi”
Lời nói của hắn dịu dàng mà kiên quyết, khiến cho khóe mắt Cơ Phát không khỏi đỏ lên. “Thật sao?”
“Thật mà”, Hàn Diệp vuốt ve tóc Cơ Phát, đặt bàn tay lên gáy y, kéo y kề sát trái tim mình. “Ta sẽ dùng hết tất cả những gì ta có, để bảo vệ hai người chu toàn”
Lắng nghe nhịp đập trong tim hắn, Cơ Phát ôm hắn càng chặt hơn, như muốn hòa tan mình vào lồng ngực hắn, hai cánh tay ôm chặt lấy vai hắn, hơi thở gần như phả cả vào người hắn.
“Mỗi lần trông thấy Tiểu Cửu Nhi của chúng ta, nó ngây thơ hồn nhiên như vậy, ta chỉ có một nguyện vọng, Thái tử gì đó, rồi còn hoàng vị, những thứ đó có đáng là gì? Ta không muốn, Cửu Nhi của ta cũng sẽ không tranh giành, ta chỉ cần nó bình an mà sống, A Diệp, ta chỉ muốn một nhà chúng ta có thể mãi bên nhau thôi”
“Sẽ được mà, Tiểu Hoa, em đừng sợ, chỉ cần cho ta thêm chút thời gian nữa…”
Khát khao cháy bỏng run rẩy trong giọng nói Cơ Phát dần lắng xuống, thay vào đó là một sự ấm áp khó nói nên lời. Ánh nến chập chờn, gió đêm thoảng qua mang theo mùi hương mai vàng thơm ngát, Hàn Diệp ôm Cơ Phát, ánh mắt đột nhiên trở nên rất xa xăm, giọng hắn dần dần mơ hồ, như thể đi theo giấc mộng ra khỏi thành cung, băng sông vượt núi trôi đến một phương trời khác.
Hắn nói, ta luôn nhớ về năm đó, ta và em từng ước định phải đi đến mọi con sông ngọn núi trên giang sơn Đại Tĩnh này, Tiểu Hoa, nhất định sẽ có một ngày như vậy.
Cơ Phát nhắm mắt lại, nghiêng đầu vùi vào cổ Hàn Diệp, tìm một vị trí thoải mái nhất, thì thầm. “Ta tin người, ta sẽ đợi”
Có ta, có người, có Tiểu Cửu Nhi, giữa đất trời rộng lớn, làm một đôi tình lữ tiêu dao tự tại.
Cơ Phát biết đó là một lời hứa xa vời không chạm tới, chỉ cần Hàn Diệp còn là Hoàng đế, chỉ cần y vẫn là Hoàng hậu, thì đây vĩnh viễn vẫn chỉ là một mộng cảnh đẹp đẽ nhưng mong manh dễ vỡ như gió như mây mà thôi. Y không dám mơ mộng hão huyền, mà ngay tại lúc này đây, chỉ cần Hàn Diệp trao cho y câu nói kia, là y đã quá thỏa mãn rồi.
Từ Tấn rốt cuộc thì cũng bị dụ dỗ quay trở lại, Cơ Phát kéo Hàn Diệp đi làm thuyết khách, ngay hôm sau Từ Tấn đã ngoan ngoãn đến gặp Cơ Phát nhận sai, nói rằng hôm đó cậu không nên cãi nhau với y.
Cơ Phát làm sao có thể để bụng chuyện đó được, chỉ sợ Từ Tấn còn nhỏ mà phải lo lắng quá nhiều, cuối cùng lại tự tổn thương đến chính mình, nên khi thấy vẻ mặt cậu bình thường y mới khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Vừa lúc y cũng vừa làm xong quả bóng cho Tiểu Cửu Nhi, tiểu tử này yêu thích vô cùng, một khắc cũng không chịu rời, liền quấn lấy y đòi ra hoa viên chơi.
Ngày mùa đông ngắn ngủi, không biết vì sao những ngày này ở Trường An, bầu trời luôn u ám, mây đen bao phủ dày đặc. Vốn tưởng là sẽ có tuyết rơi, nhưng mấy ngày liên tiếp không thấy được mặt trời, nhưng lại không thấy bông tuyết nào, chỉ có gió bấc thét gào, trái lại khiến cho lòng người khó chịu. Khó có được một ngày nắng chói chang và gió ngừng thổi như hôm nay, ngay cả lòng người cũng rộn mở tươi sáng hơn. Cơ Phát không lay chuyển được Tiểu Cửu Nhi, liền dẫn cả Từ Tấn ra ngự hoa viên dạo, cùng nhau phơi nắng và thư giãn.
BẠN ĐANG ĐỌC
JZ48 • Diệp Dĩ Cơ Nhật • 《 Hoan Lạc Phật 》
FanfictionHoan Lạc Phật • Tác giả: 可爱遥在线撒糖 • Diệp Dĩ Cơ Nhật, Hoàng đế x Hoàng hậu, ABO cổ đại, sinh tử, cung đình, trúc mã, 1x1, ngược. • 19 chương chính văn, 4 phiên ngoại. • Trans: Na • Beta: Kann Đã được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi k...