Chương 11

333 43 14
                                    


11.

Buổi tối lúc Hàn Diệp đến điện Chiêu Dương, trông thấy Cơ Phát đang lười nhác nằm trên ghế dài đọc sách, nhưng y lại vừa cầm quyển sách trên tay vừa ngủ gật, nhiều lần cằm y suýt chạm vào ngực.

Hàn Diệp bật cười ngồi xuống cạnh y. “Buồn ngủ thì cứ đi ngủ, gật gù như gà mổ thóc như vậy, lát nữa lại than đau cổ cho xeml”

Cơ Phát nghe hắn nói thế mới nhận ra cổ mình đã đau ê ẩm, y đưa tay xoa xoa, nói: “Ban đầu cũng không buồn ngủ, mà đợi người lâu quá”

“Tấu chương hôm nay hơi nhiều, xem xong mới qua đây được”

Hàn Diệp xoa bóp vai cho Cơ Phát. “Con mình hôm nay có ngoan không?”

Giữa hè nóng bức, trong điện Chiêu Dương đã sớm được đặt sẵn mấy bồn chứa băng, lúc nào cũng có người đến đổi, cho dù là đêm đến, những khối băng trong suốt như pha lê vẫn được chất cao như cũ. Cơ Phát có thai lại sợ nóng, điện Chiêu Dương không đốt hương nữa, chỉ đặt mấy quả mai đào vào trong bồn chưa băng, trắng trắng đỏ đỏ, vừa thơm vừa đẹp mắt, có thể bỏ vào miệng ăn luôn được. Trái cây chua ngọt ướp trong đá lạnh càng thêm mọng nước, là cách tốt nhất để đánh tan cái nóng. Còn đặt mấy bình hoa dành dành bên cửa sổ, mùi hoa thơm ngát hoà vào làn gió đêm, khiến cho tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ bỗng chốc không còn ồn ào nữa.

Hàn Diệp nhẹ nhàng khẽ nói ngày tháng thật bình yên, Cơ Phát liền xoa lên chiếc bụng tròn xoe của mình. “Ầm ĩ suốt ngày, chắc là nghịch lắm đây”

Đang nói, y thoáng trông thấy mồ hôi lấm tấm trên cổ Hàn Diệp, không khỏi nhíu mày. “Mặt trời lặn nhưng vẫn còn chưa bớt nóng đâu, người có muốn tới đây cũng không việc gì phải vội, lỡ như chạy đổ đầy mồ hôi rồi bị trúng gió, cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”

“Sao thế? Người ta đầy mồ hôi làm em khó chịu sao?”, Hàn Diệp tháo chiếc khăn tay vắt bên hông xuống lau lung tung vài cái. “Bận rộn cả ngày chỉ muốn gặp em sớm một chút thôi, tự nhiên bước chân nó nhanh thế chứ ta có biết đâu”

“Ta vẫn ổn mà, cả ngày không có việc gì, chỉ có lúc chập tối có ra ngoài đi dạo với A Tấn một lát”

“Có đệ ấy ở bên cạnh em ta cũng yên tâm phần nào, đỡ phải cả ngày buồn chán lại sinh bệnh”, hắn dừng một lát. “Chỉ là có mấy chuyện vụn vặt ở bên ngoài, còn nói y như thật, em có nghe được cũng đừng để bụng”

Cơ Phát hiểu ý của mấy lời này, chính là có ý bảo y đừng nên nhúng tay vào, nhưng y nghĩ một lát, cũng phải nói ra vài câu.

“Ta biết phụ thân đã chọc giận người không vui, chỉ là…”

Hàn Diệp ngắt lời y. “Em lại muốn cầu tình cho ông ấy sao?”

Cơ Phát mỉm cười lắc đầu. “Lần này ông ấy quá hồ đồ rồi, người có trách có phạt thế nào cũng được, ta sẽ không nhúng tay vào, chỉ là cảm thấy việc này có chút kỳ quặc”

Hàn Diệp không nói gì, chỉ đưa tay siết nhẹ bờ vai y, Cơ Phát lại nói tiếp. “Việc cầu tước ông ấy cũng từng đề cập với ta rồi, hơn ba tháng trước, cũng chính vì việc này ta mới xảy ra tranh chấp với ông ấy. Sau đó ông ấy nói với ta việc này là do ông ấy quá bốc đồng, sau này sẽ không nhắc lại nữa, vậy thì bây giờ vì sao lại có người nhắc đến? Rốt cuộc là do phụ thân ta chưa từ bỏ ý định, hay là có ai đó cố tình khiến cho người và ông ấy lại nảy sinh thêm hiềm khích? Nếu là có người cố tình, việc này là việc nhà của ta, thì sao lại truyền vào tai người khác như vậy? Ta thấy việc này thật không đơn giản”

JZ48 • Diệp Dĩ Cơ Nhật • 《 Hoan Lạc Phật 》 Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ