Chương 1: Hoàng thượng đến

2.6K 88 4
                                    

Tháng Giêng ở kinh thành cái lạnh còn chưa tan hẳn, Khương Mạn mặc một bộ y phục mỏng, nửa thân dưới là chiếc váy màu đinh hương đã sờn cũ. Nàng tựa vào chiếc giường mềm mại bên cạnh cửa sổ mà mơ màng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ ánh lên mặt Khương Mạn.

Liễm Thu đang cầm một nhành hoa tiến vào thấy vậy liền thả nhẹ bước chân.

"Xuân đến hoa lại nở a!" Khương Mạn cũng chưa ngủ, Liễm Thu vừa tiến đến nàng liền thanh tỉnh lại, nhìn thấy cành hoa trong tay Liễm Thu, nàng mới giật mình cảm thán lại một năm trôi qua.

Khương Mạn tiến cung năm Vĩnh An thứ mười một, còn một tháng nữa là tròn bốn năm nàng nhập cung.

Ngọc Phù uyển tọa lạc ở nơi hẻo lánh, ngay sát đó chính là Lãnh Cung. Hoàng thượng mấy năm rồi cũng chẳng đặt chân đến đây một lần, ở nơi này thì cơ hồ chẳng khác nào cùng thánh sủng vô duyên. Hơn nữa nơi đây còn có người chết, bị chỉ định đến nơi này ai cũng nghĩ đủ cách để đổi cung điện khác.

Nhắc mới nhớ, vị đã chết ở Ngọc Phù uyển Khương Mạn cũng biết.

Vĩnh An năm thứ mười một, tổng cộng có hai trăm mười bốn người được chọn vào cung, cuối cùng ngoại trừ tôn nữ nhà Thái phó Tống Kính Nhu vừa vào cung liền được phong tam phẩm Tiệp dư, còn lại hai mươi bảy người đều được ban vị phân lục phẩm Bảo lâm.

Lúc ấy, cùng Khương Mạn ở Ngọc Phù uyển còn có ba vị theo thứ tự là Điền Bảo lâm, Bạch Tài nhân cùng Mạnh Tiệp dư. Người chết ở Ngọc Phù uyển chính là Điền Bảo lâm.

Điền Bảo lâm tâm cao khí ngạo, tự thấy mình chẳng thua gì so với Tống Kính Nhu, kết quả người ta vừa vào cung liền được phong Tiệp dư, còn nàng chỉ là một cái Bảo lâm nhỏ bé. Sau khi chuyển vào Ngọc Phù uyển, Điền thị tâm khí không thuận. Khương Mạn không muốn dính vào phiền toái, trừ lúc gặp mặt bên ngoài phải chào hỏi, còn lại tránh được bao nhiêu liền hay bấy nhiêu.

Lúc còn ở Ngọc Phù uyển, Điền Bảo lâm cùng Mạnh Tiệp dư – hồi đó còn là Mạnh Bảo lâm – quan hệ không tệ. Hai người sớm tối đi cùng nhau, qua chừng nửa tháng, Điền Bảo lâm không biết thế nào lại nhiễm phong hàn, bệnh không thể rời giường.

Ngay sau đó, Mạnh Bảo lâm liền nhận được thánh sủng của Hoàng thượng, dời khỏi Ngọc Phù uyển, tấn phong ngũ phẩm Tài nhân.

Tin Mạnh Bảo lâm được phong Tài nhân truyền đến Ngọc Phù uyển vào cùng ngày Điền Bảo lâm không qua khỏi mà từ biệt trần gian.

Sau khi Điền thị chết, Bạch Tài nhân cảm thấy Ngọc Phù uyển này quá gần Lãnh Cung lại có người chết, khi chuyển ra ngoài cũng tốt bụng khuyên Khương Mạn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Khương Mạn cảm ơn hảo ý của nàng, nhưng cũng không có ý định dọn đi. Nàng không ôm chí lớn, chỉ muốn yên ổn mà sống qua ngày. Nàng cũng rất thích Ngọc Phù uyển, hơn nữa trong tên còn có một chữ "Phù" khiến nàng cảm thấy thêm phần thân cận.

Ban đầu có hai cung nữ được phân tới cung để phục vụ Khương Mạn, một người trong đó tên Thanh Thu nghĩ rằng đi theo Khương Mạn tương lai sẽ chẳng tốt đẹp gì nên đã trộm tiền và bị điều đi chỗ khác.

[EDIT] Nương nương nàng không muốn cung đấu - Dương A HảiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ