Khương Mạn lắc đầu, Đại Hoàng tử cũng chỉ lớn hơn Nhị Hoàng tử hai tháng tuổi thôi, bây giờ còn chưa tròn hai tuổi. Hơn nữa rõ ràng lúc Đại Hoàng tử lấy đá ném bạch hổ Quý Chiêu dung cũng không ngăn cản, bây giờ đứa bé bị dọa khóc nàng ta không dỗ thì thôi, lại còn ở đấy mà đánh mắng đứa trẻ.
Nhưng Khương Mạn cũng sẽ không khuyên nhủ gì, dù sao Quý Chiêu dung mới là thân mẫu của Đại Hoàng tử.
Khương Mạn cúi đầu nói với Nhị Hoàng tử: "Giác nhi, chúng ta đi xem hươu con trước, đợi lát nữa chúng ta lại đến ngắm hổ có được không?"
Khương Mạn nói xong liền ôm Nhị Hoàng tử rời đi trước, Nhị Hoàng tử cũng không khóc nháo gì, ngoan ngoãn dựa vào vai Khương Mạn nhìn Đại Hoàng tử đang thút thít bên kia.
Vú nuôi của Đại Hoàng tử thấy đứa bé sắp khóc không thành tiếng, rụt rè tiến lên, nói: "Nương nương, Khương Chiêu viện đã đi rồi."
Động tác tay của Quý Chiêu dung ngừng một lát, buông lỏng cánh tay đang nhấc Đại Hoàng tử ra.
Vú nuôi của Đại Hoàng tử bước lên ôm Đại Hoàng tử vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng.
Đại Hoàng tử nằm trong lòng vú nuôi, được vú nuôi vỗ lưng hồi lâu mới lại cất tiếng khóc.
Vú nuôi thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóc được thành tiếng là tốt rồi.
Khương Mạn dẫn theo Nhị Hoàng tử đi dạo một vòng ở vườn Vạn Sinh, một lát sau có tiểu thái giám chạy tới thì thầm vào tai quản sự vài câu, sau đó quản sự liền cười nói với Khương Mạn: "Chiêu viện nương nương, Chiêu dung nương nương và Đại Hoàng tử đã rời đi rồi."
Khương Mạn gật đầu, dẫn Nhị Hoàng tử đi thêm một lát mới đi về phía vườn nuôi bạch hổ.
Nhị Hoàng tử còn nhỏ, sức khỏe có hạn, chơi ở vườn bạch hổ một lát đã mệt, Khương Mạn liền đưa nhóc về Vân Hoa Cung.
Đến buổi tối, Vĩnh An đế tới Vân Hoa Cung dùng bữa tối cùng Khương Mạn, hai người đang ngồi trò chuyện thì tiểu thái giám của Dục Tú Cung chạy đến mời Vĩnh An đế, nói là Đại Hoàng tử sốt cao mãi không hạ.
Triệu Toàn Phúc nghe nói Đại Hoàng tử xảy ra chuyện thì hơi do dự, cuối cùng vẫn vào bẩm báo với Vĩnh An đế một tiếng.
Vĩnh An đế nghe vậy, tay cầm chung trà hơi ngừng một chút, "Đại Hoàng tử lại đổ bệnh?"
Triệu Toàn Phúc gật đầu một cái, nói: "Tiểu thái giám của Dục Tú Cung nói là buổi chiều Đại Hoàng tử bắt đầu phát sốt, thái y cho uống thuốc cũng không đỡ hơn, thân nhiệt càng ngày càng nóng, Chiêu dung nương nương không có cách nào đành phải phái người tới mời Hoàng thượng đi một chuyến."
Khương Mạn nghe vậy thì khuyên Vĩnh An đế, "Nói vậy thì Quý Chiêu dung chắc cũng bị dọa rồi, Hoàng thượng mau đi gặp nàng ấy đi, có người ở đó Quý Chiêu dung cũng yên tâm hơn."
Sắc mặt Vĩnh An đế có chút âm trầm, khẽ nhìn Khương Mạn, "Nàng cũng hào phóng đấy nhỉ."
Khương Mạn lắc đầu, dịu dàng nói: "Thần thiếp không hào phóng đâu, nếu là Quý Chiêu dung ngã bệnh muốn mời Hoàng thượng đi thì chắc chắn thần thiếp sẽ làm nũng nài nỉ Hoàng thượng không cho người đi, nhưng Đại Hoàng tử thì khác, nó còn nhỏ, hơn nữa lại là con của Hoàng thượng, nó đổ bệnh thì Hoàng thượng phải đi thăm chứ."
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT] Nương nương nàng không muốn cung đấu - Dương A Hải
عاطفيةKhương Mạn: Ta vào cung chỉ để ăn no chờ chết, loại cung đấu tốn chất xám ta liền không tham gia. Vĩnh An đế: Chỉ sợ việc này cũng không phải do nàng quyết định. ------------ Khương Mạn vào cung bốn năm chưa từng nhìn thấy thánh nhan. Vào lúc nàng n...