LNHĐEBVA - PN 7+8

630 34 0
                                    

🍎H Tiu trùng b thương (4)🍎

Hạ Kính Thiên vội vàng cúp điện thoại, lái xe về nhà. Quãng đường bình thường ddi mất nửa tiếng nay được rút xuống còn 15 phút.
Khi hắn vào nhà liền thấy Hạ Tiểu Trùng đang ngồi trên ghế sô pha với Lộc Lộc trên tay. Bé con ngoan ngoãn nằm úp trong ngực Hạ Tiểu Trùng, cả cơ thể run lên như đang khóc.
Hạ Kính Thiên nhìn xuống. Chân Hạ Tiểu Trùng trắng nõn, thon dài, đầu ngón chân tròn tròn với mắt cá chân nho nhỏ. Hình ảnh này sẽ rất đẹp mắt nếu như nó không dính đầy máu. Dưới sàn nhà cũng có một vết máu dài.
Hạ Tiểu Trùng nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên. Trước khi có thể nhìn rõ người trước mặt là ai, cổ tay cậu liền bị một bàn tay lạnh buốt nắm lấy, rồi toàn thân bị bao bọc trong cái ôm quen thuộc.
Hạ Tiểu Trùng ngửi thấy mùi pheromone quen thuộc. Cậu biết đó là Hạ Kính Thiên. Thiếu tá của cậu đã về.
Tiểu Trùng nhìn Hạ Kính Thiên. Cơn đau chưa dịu như tăng lên gấp mười, gấp trăm lần. Cơ thể cũng không kiểm soát được. Mắt cậu long lanh nước, chóp mũi ửng đỏ đáng thương vô cùng

"Thiếu tá... Anh về rồi."

Lộc Lộc nghe thấy liền quay đầu lại nhìn bố. Bé đưa tay về phía hắn trong nước mắt

"Bố...hức...bố ơi, cuối cùng bố cũng về."

Hạ Kính Thiên một tay ôm Hạ Tiểu Trùng, một tay xoa đầu con trai, hôn lên mặt nhỏ đỏ bừng vì khóc của Lộc Lộc.

"Ừ, bố về rồi. Đừng khóc nữa, khóc sẽ giống một con mèo hoa. Lộc Lộc là em bé ngoan đúng không nào. Để bố xem vết thương của baba được không?"

"Vâng ạ." Lộc Lộc lấy tay quẹt lung tung chùi nước mắt, ngoan ngoãn trèo ra khỏi vòng tay của baba lặng lẽ ngồi nhìn bên cạnh, thỉnh thoảng nấc lên một tiếng.
Hạ Kính Thiên bế Hạ Tiểu Trùng lên, đặt một chiếc gối nhỏ phía sau rồi nhẹ nhàng để cậu ngồi xuống. Hắn quỳ nửa gối xuống trước mặt Hạ Tiểu Trùng, nhẹ nhàng nhấc chân nhỏ lên kiểm tra. Khoảnh khắc chân Hạ Tiểu Trùng đưa lên, Hạ Kính Thiên bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng. Lòng bàn chân mềm găm đầy những mảnh thủy tinh lớn nhỏ, lẫn lộn cả máu và thịt.
Khả năng tự phục hồi của thí nghiệm thể đã chữa lành vết thương một chút, nhưng có nhiều mảnh ghim vào rất sâu, nếu không có bác sĩ chuyên ngành chữa thì khó mà lấy ra hết.
Hắn trải qua mưa bom bão đạn trên chiến trường nhiều năm như vậy, loại vết thương nào mà chưa từng thấy, vậy mà lúc này hắn lại toát một tầng mồ hôi lạnh. Bàn tay đang nắm chân nhỏ thậm chí còn run một chút. Trái tim mới bình tĩnh lại cuộn trào.

Ngay lập tức đứng dậy bế Hạ Tiểu Trùng đến cửa, gấp gáp nói

"Bảo bối, em sao lại bị thương vậy? Sao không gọi cho anh sớm hơn? Anh đưa em đến bệnh viện ngay bây giờ. Đừng sợ."

"Em không muốn đến bệnh viện..."

Hạ Tiểu Trùng nằm trong ngực Hạ Kính Thiên nắm lấy áo sơ mi hắn nỉ non. Hệ thống phòng vệ của hắn sụp đổ. Hạ Tiểu Trùng run lên vì đau, yếu ớt tựa vào vòng tay của chồng, yếu ớt lẩm bẩm. Cậu không thích đến bệnh viện. Cậu ghét mùi thuốc khử trùng, nơi đó luôn gợi lại những ký ức tồi tệ.
Cậu đưa tay chạm vào eo Hạ Kính Thiên, vuốt ve nhẹ nó.
Hạ Kính Thiên rút cuộc cũng thư giãn một chút. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, quay bước ôm Hạ Tiểu Trùng về lại ghế sô pha, còn cúi đầu hôn cậu một cái, trầm ấm an ủi

[Hạ Kính Thiên x Hạ Tiểu Trùng] Đồng nhân Nhân Ngư Hãm LạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ