04.
Hạ Tiểu Trùng đã lâu không được ngủ ngon như vậy. Tỉnh dậy, ngoài cửa sổ trời đã tối đen như mực.
Vì bị thôi miên nên cái gì cậu cũng không nhớ, chỉ cảm thấy xương cốt rệu rạo, cả người mềm nhũn, dùng sức cũng nhấc lên không nổi, rướn người dậy liền ngã sấp xuống giường. Hạ Tiểu Trùng nằm nhìn chằm chằm lên trần nhà trong bàng hoàng.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra. Cậu lập tức căng thẳng, nắm chặt chăn như sắp đối mặt với kẻ thù, lo lắng nhìn ra cửa.
Dì giúp việc tay cầm một ngọn đèn mờ, nhẹ nhàng đi vào, tựa hồ sợ đánh thức cậu. Thấy Hạ Tiểu Trùng đã tỉnh, ánh mắt dì sáng lên,
"Cậu chủ, cậu rốt cục cũng tỉnh. Thật tốt quá!"
"Tôi..."
Hạ Tiểu Trùng rụt rè đáp, chưa kịp nói đến chữ thứ hai dì giúp việc đã vội vàng đi tới bên giường, cúi người sốt sắng nói,
"Ông chủ bị đánh lén, từ eo xuống bụng có một vết thương dài khá nghiêm trọng. Sau khi sơ cứu thì đã ngừng chảy máu nhưng lại bắt đầu sốt. Ông chủ cứ gọi mãi tên cậu, cậu mau đến xem một chút đi!"
Hạ Tiểu Trùng ngạc nhiên trợn to mắt, không thể tin,
"Bị thương? Làm sao lại bị thương? ! Anh hiện tại thế nào? Vết thương nặng lắm sao?"
Dì giúp việc yên lặng quan sát phản ứng của cậu, sau đó giả bộ lo lắng thở dài,
"Vết thương nhiễm trùng dẫn đến sốt cao. Ông chủ lại không chịu uống thuốc uống, thật sự làm tôi lo muốn chết!"
Đầu Hạ Tiểu Trùng vang lên tiếng ong ong, tiềm thức chỉ lo lắng nghĩ về Hạ Kính Thiên, nhất thời quên đi những suy nghĩ tiêu cực trước đó. Cậu bối rối đến mức không biết nên làm thế nào.
"Vậy dì mau gọi bác sĩ Chung đến đi!"
"Nhưng thưa cậu, ông ấy bảo tôi đi gọi cậu."
Dì giúp việc ái ngại,
"Hiện tại ông chủ đã tỉnh nhưng tình huống không lạc quan lắm. Cậu đi xem một chút đi."
Hạ Tiểu Trùng nghe thấy lời này liền sửng sốt, mãi một lúc lý trí mới khôi phục lại đôi chút, theo bản năng cậu kéo chặt chăn, liên tục lắc đầu, co rụt người lại,
"Không, không... Anh ấy sẽ không muốn gặp tôi đâu..."
"Nếu ông chủ không muốn gặp cậu, tại sao trong lúc sốt cao vẫn luôn gọi tên cậu?"
Dì giúp việc kiên nhẫn làm theo lời dặn,
"Ông ấy thật sự trông rất khó chịu. Cậu chủ, cậu có thể để ông chủ chịu đau sao? Chúng ta đi xem một chút được không?"
Hạ Tiểu Trùng âm thầm nắm chặt tay, tiến thoái lưỡng nan. Một mặt cậu cảm thấy Thiếu tá sẽ không thích mình, không muốn bị quấy rầy, lúc đau đớn mới mơ hồ gọi tên cậu, nhưng chỉ cần những vấn đề liên quan đến Hạ Kính Thiên cậu chính là luôn mềm lòng yếu đuối, chỉ cần có chút cơ hội giúp người mình yêu cảm thấy tốt hơn, cậu sẽ không do dự mà thực hiện.
![](https://img.wattpad.com/cover/329326119-288-k170958.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hạ Kính Thiên x Hạ Tiểu Trùng] Đồng nhân Nhân Ngư Hãm Lạc
FanfictionHạ Kính Thiên x Hạ Tiểu Trùng (đồng nhân Nhân Ngư Hãm Lạc) Niên thượng, cách nhau gần 20 tuổi Hạ Tiểu Trùng là vật thí nghiệm lỗi, khi biết mình sắp bị đem đi tiêu hủy thì bỏ trốn. Cậu chạy vào một tòa nhà đang thi công sau đó gặp Hạ Kính Thiên là...