Chap 17: Hạnh phúc, tất cả chúng ta.

8.5K 268 33
                                    

Chap 17: Hạnh phúc, tất cả chúng ta.
" Trên đời này không có gì là tồn tại mãi mãi, chỉ là nếu như niềm tin vẫn một mực vững chãi, thì điều không thể, đều sẽ trở thành có thể."
Jessica ngây người nhìn người đàn ông trước mặt mình. Ngay lập tức trong cô hình thành nên cảm giác bồn chồn sợ hãi. Cô quay người đi, đóng sầm cánh cửa lại. Nhưng nhanh hơn cô mộtvbước, Hong Suk đã kịp lánh người vào trong và giữ lấy tay cô. Cách anh ta nhìn cô không còn dịu dàng như trước, trong ánh mắt chứa đựng sự lạnh lẽo cùng vô tình. Jessica ghê tởm con người này, cô hất tay Hong Suk ra, những sọc đỏ in hằn trên con ngươi của cô.
_Biến đi! Đồ tồi. - Jessica gào lên.
Đáp lại cô chỉ là nụ cười nhạt từ anh, Hong Suk như không có gì kéo chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống. Thái độ đó khiến Jessica không biết làm gì. Cô một lần nữa quát đuổi anh đi, thế nhưng Hong Suk lại tiếp tục dùng giọng điệu vô cùng bình thản như khiêu khích cô:
_Em cứ ngồi xuống đã, tôi hôm nay chỉ muốn nói chuyện đàng hoàn với em. - Rút một điếu thuốc ra, anh bật lửa, rồi vào thẳng vấn đề. - Chuyện về Yoon Soo, tôi muốn nhận quyền làm bố và đổi lý lịch cho thằng bé.
_Anh nói cái gì? - Jessica kinh ngạc nhìn Hong Suk. - Anh có biết mình đang nói cái quái gì không? Anh nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý sao?
Phả một làn khói ra, Hong Suk cười cợt nhìn cô, cái điệu cười coi thường khiến người khác vừa tức giận cũng vừa đáng sợ:
_Jung Soo Yeon, chẳng phải dòng máu mà thằng bé mang trong người là dòng máu của tôi sao? Sẵn đây tôi cũng muốn cho em xem. - Anh rút trong cặp ra một tờ giấy photo. - Đây là bản photo xét nghiệm ADN, chỉ cần có cái này là tôi có thể nhận được quyền làm bố của Yoon Soo. Còn việc đổi lý lịch, tôi nghĩ em cũng nên mau đồng ý, có được cái quyền đó, tôi dù gì cũng đã có được trong tay 70%, 30 còn lại là nhờ vào chữ kí xác nhận của em.
_Chết tiệt! Anh lấy cái gì của thằng bé để làm việc này? - Cô giựt tờ giấy trên tay anh, đôi mắt đọc kỹ từng chữ một. Rồi "xoẹt" một tiếng, cô xé toang tờ giấy và ném đống vụn ấy vào mặt Hong Suk. - Tôi cấm anh! Tôi nói cho anh biết, nếu anh mà động vào thằng bé, tôi thề sẽ không tha cho anh. Tên đốn mạt như anh không xứng làm bố của Yoon Soo!
*Ầm*
Hong Suk đột nhiên xô ngã chiếc bàn xuống, anh ta đứng lên bước lại gần Jessica, cái miệng dơ bẩn bắt đầu văng tục:
_Mẹ nó! Tôi nói như thế mà cô còn chả đồng ý! Cô chỉ cần cho tôi một chữ kí thế là xong, tại sao vẫn lì lợm mà quát nạt tôi? Thật là ngu-...
*Bốp*
Không biết từ khi nào, Yoona đã xuất hiện ở sau lưng Hong Suk và nghe được câu nói của anh. Không cần chần chừ, cậu bước lên xoay người anh lại, thật mạnh tay đấm cho Hong Suk một phát ngã sóng xoài xuống sàn nhà. Song cậu lại tiếp tục không thể kìm chế mình mà đánh tới tấp vào cơ thể anh ta khiến anh không còn cơ hội chống trả. Hơn cả bất kì ai, Yoona đối với con người này có bao nhiêu là căm phẫn cùng thành kiến. Cậu gầm gừ từng chữ:
_Tên khốn! Thằng bé là con anh, vậy mà anh lợi dụng nó, anh còn thua cả con chó!
Hong Suk nghe đến đây, hắn bắt đầu vùng vẫy lấy lại thế, đẩy Yoona ngã ập qua một bên, vai trái quẹt vào cạnh sắt của chiếc bàn, rướm máu. Jessica và Tiffany nhào đến cố gắng lôi Yoona ra, cô nàng mắt cười còn dùng cả gót giày của mình dí vào tay của anh ta khiến anh ta gào lên đau đớn. Hong Suk lồm cồm bò dậy, anh lấy điện thoại ra, giở giọng hăm dọa:
_Tôi sẽ gọi cho cảnh sát về việc các người tấn công tôi!
_Còn tôi sẽ nói với cảnh sát anh về tội cưỡng bức và xâm phạm bất hợp phát, đồ dơ bẩn! - Tiffany quát vào mặt Hong Suk làm anh ta phải dừng hành động của mình lại. Nhận ra thế yếu đang hướng về mình, Hong Suk chỉ biết hồng hộc thở, anh đưa tay lên chỉ vào cả ba người nhưng không nói gì rồi bỏ đi.
Đỡ Yoona ngồi dậy, Jessica vô cùng lo lắng nhìn vết rách rướm ít máu ở bên vai cậu lúc bị đẩy ngã. Cô bắt đầu ứa nước mắt, bây giờ chỉ cần nhìn nhận những gì có liên quan đến cậu cũng khiến cô rơi lệ. Tiffany cũng lại gần và xem xét vết thương của em mình, cô nàng nghiến răng nghiến lợi một cách cáu bẳng:
_Cái tên đó đảng lẻ phải băm hắn ra. Nhìn vai em kìa, haizzz, lẻ ra chị phải cùng em xử lí hắn ngay từ đầu.
Yoona bật cười trước câu nói của chị họ mình, cậu đưa tay chạm nhẹ vào vết thương và vội vàng rụt lại khi cảm nhận được cơn đau. Nhưng vì để trấn an hai người phụ nữ này mà cậu lại tỏ vẻ như chẳng có gì. Nhìn cái điệu cười ngốc nghếch của Yoona mà cô nàng mắt cười chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Cô tự hỏi một Im Yoona dũng mãnh hạ gục tình địch bây giờ đang ở đâu. Fany lắc đầu, cô bỏ đi ra ngoài, không quên hăm dọa đứa em cứng đầu cứng cổ:
_Em lo ngồi yên đó để chị đi mua thuốc về mà cứu vớt cái mạng của em. Sica-ssi, chắc nhà cậu vẫn còn băng gạc, mình chỉ nên mua thuốc giảm đau thôi nhỉ, với cả nhờ cậu trông chừng tên ngốc này giúp mình.
Tiffany đi rồi để lại cả hai rơi trong không khí yên lặng. Gãi gãi đầu khi nhìn thấy ánh mắt mang chút giận dỗi khó hiểu của Jessica, Yoona vờ nhìn qua chỗ khác. Cậu mau chóng cúi người xuống nâng chiếc bàn bị xô ngã lên, thấy một chân bàn bị gãy liền lăng xăng ý muốn sửa lại:
_Ahaha, lộn xộn quá..hay là để em...em sửa lại...
_Đi vào đây! - Cô lau nước mắt, nhưng trái với hành động ủy mị đó là tông giọng thấp đến lạnh người. Bản thân cô chẳng biết vì sao lại tỏ thái độ như thế với Yoona, nhưng chỉ cần nhìn vết thương trên vai cậu thôi cũng khiến cô khó chịu. Thật sự mà nói, ngay lúc này Jessica không muốn cùng Yoona nói chuyện nữa, thế nhưng khi nhìn kẻ khờ khạo ấy vẫn đứng dí dí mũi giày xuống sàn nhà cô buộc phải lên tiếng lần thứ hai:
_Nhanh lên!
Lẽn bẽn đi theo Jessica vào bên trong nhà bếp, Yoona mang trong đầu tâm trí phòng thủ. Trừ khuya hôm qua, từ sáng đến giờ cô vẫn chưa mở miệng nói với cậu quá mười câu. Chỉ có điều, ánh mắt của cô vẫn như trước thật mềm mại đối với cậu. Còn bây giờ thì khác đi rồi. Chợt Yoona cảm thấy đôi chút sợ hãi, cậu đứng khựng lại ở khung cửa không tính ngồi vào bàn. Thấy thế, Jessica bất mản đập tay vào trán, sau đó dùng hết mọi kìm nén của mình mà nắm lấy tay cậu lôi vào trong, ấn cậu ngồi xuống ghế. Không nói không rằng liền xé toạt vai chiếc áo sơmi bị rách nham nhở làm cậu không kịp phải ứng. Thật không ngờ tới, vết thương hiện ra trước mắt, cô sững sờ khi thấy miệng vết thương mở ra để máu tuôn đẫm cánh tay. "Ouch" một tiếng, Yoona đau đớn kêu lên. Cậu nhất thời không biết làm thế nào, bèn cười trừ nhìn cô:
_Để em đi rửa vết thương.
_Ngồi im! - Hết chịu nỗi, Jessica quát lên, Yoona thì ngồi im bặt. Được rồi, tốt nhất là cậu nên ngậm miệng lại nếu không muốn bị "ăn đòn".
Trong lúc băng bó cho Yoona, Jessica thề là chỉ muốn mạnh tay hơn nữa để cho tên ngốc này biêt đau đớn thật sự. Nhìn cái vẻ mặt nghệch ra thật không thể không khó chịu mà. Thế nhưng, nghĩ đến chuyện cậu mỗi khi chứng kiến cô bị người khác khi dễ liền ngay lập tức liều mình xông đến, sóng mũi cô lại cay. Từ khi nào cô quên rằng mình là người phụ nữ quật cường trước mặt người khác, từ khi nào cô nhận ra mình thật sự mau nước mắt. Và rồi cô bất ngờ nấc lên nghẹn ngào, tại sao ngay cả khi Im Yoona đang đứng trước mặt cô, mọi chuyện vẫn trở nên khó khăn. Mọi thứ đến nhanh quá khiến cô không thể thích nghi, không thể giải quyết được gì. Không phải cô không tin tưởng vào những người xung quanh mình, đó là do cô sợ rằng chính mình sẽ làm liên lụy tới họ. Khi cô vội quay mặt đi tránh để Yoona nhìn thấy, thì cậu đã vội vã kéo cô vào lòng. Người phụ nữ của cậu lại khóc. Phải chăng gánh nặng trên vai cô giờ đây bản thân cô không đủ khả năng chống đỡ. Liệu rằng Jessica sẽ buông xuôi tất cả? Không, Jessica sẽ không bỏ cuộc, Yoona tin là vậy! Vuốt ve tấm lưng cô một cách âu yếm, Yoona ghé bên tai cô, thì thầm:
_Nói cho em đi, đừng cố chịu đựng nữa!
_Yoong à...chị phải làm sao...thằng bé, chị không muốn...không muốn mất Yoonie...Yoong, chị...
_Không sao cả, chị còn có em, có cả Tae Yeon và Fany, Yoonie sẽ luôn ở bên cạnh chị. Em cũng vậy, tất cả mọi người đều không bỏ rơi chị, Sica. - Cậu hôn nhẹ lên vành ta cô, để trấn an, để xoa dịu. Không cần biết trên thế giới này rốt cuộc xảy ra bao nhiêu xoay chuyển, chỉ cần Jessica luôn ở đây, thì Yoona nửa bước cũng sẽ không rời xa cô thêm một lần nào nữa.
Sau một hồi nức nở, Jessica lúc này đã khống chế được tiếng khóc của mình, cô tách mính ra khỏi cậu, bàn tay nhẹ nhàng áp lên má Yoona. Cô nhướn người hôn lên đấy, đôi mắt ngấn nước xoáy sâu vào mắt cậu. Từ trong thâm tâm phát ra ba chữ:
_Chị cần em.
------------------------------
Tae Yeon ngồi ở ghế chờ bên ngoài, hai tay cô đan chặt lại với nhau, mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay. Chiếc nơ được thắt trước cổ làm cô thấy ngột ngạt. Cô cứ mãi đứng lên rồi lại ngồi xuống, lâu lâu lại cố gắng ngước mặt nhìn váo bên trong phòng thay đồ để tìm người yêu mình, nhưng cô nhân viên thì liên tục ấn cô ngồi xuống ghế, cũng không quên nhắc nhở cô dừng "làm loạn".
_Thế rốt cuộc các người muốn tôi phải đợi thêm bao lâu nữa? - Cô chán nản than thở, hơn 30 phút cô đã ngồi ở đây đến tê cứng cơ rồi.
_Kim Tae Yeon.
Từ sau lưng có tiếng gọi. Tae Yeon xoay người lại, cơ thể ngay lập tức cứng đờ. Tiffany trong chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi nở nụ cười sáng như sao trời với cô. Hình ảnh của 10 năm trước ùa về trong Tae Yeon, khi cô gặp cô ấy lần đầu ở Milano. Khi ấy cô chỉ mới là một cô sinh viên vừa ra trường còn Tiffany đang có một tháng thử việc tại tòa soạn thủ đô. Tae Yeon không bao giờ quên được nụ cười của người yêu mình đoạn cô trao lại cho cô ấy chiếc túi sách bị đánh rơi. Ngày đó, Fany từng mong rằng nếu có duyên cả hai sẽ gặp lại. Và quả thật là như vậy, Tiffany và Tae Yeon đã gặp lại nhau trên chuyến bay từ Ý về Hàn Quốc sau khi cô nàng mắt cười kết thúc khoảng thời gian thử việc, và cô bị từ chối. Cô nhớ khi đó mình trở nên xấu hổ đến thế nào vì đã không ngừng khóc lóc và than vãn trên vai của Tae Yeon cho đến lúc thiếp đi. Sau này mỗi lần nhắc đến, Fany đều giận dỗi với cô ấy.
"Mình ước gì cậu sẽ trở thành người yêu trọn đời của mình để mình có thể khóc trên vai cậu mỗi lúc buồn vui."
Điều ước đầu tiên mà Tiffany đã ước với Tae Yeon giờ đây đã thành hiện thực. Người con gái đứng trước mặt cô lúc này, người mà 10 năm qua cô không ngừng yêu thương và không ngừng yêu thương cô, người luôn xuất hiện đúng lúc, để cô tựa vào vai mỗi lúc buồn vui, chính là người sẽ bước thêm một bậc đến vị trí cao hơn trong cuộc đời cô, sẽ trở thành chồng cô. Nhìn đôi mắt ngấn nước của người yêu mình, Tiffany cũng chẳng thể kìm nén thêm được nữa mà bật khóc. Cô dang hai tay về phía Tae Yeon, ngay lập tức nhận được cái ôm chầm từ cô ấy. Một lần nữa, Tiffany ngã đầu vào vai nấc lên nghẹn ngào, những giọt nước mắt hạnh phúc.
_Em đây rồi, Hwang Mi Young. Vợ của Tae, em đây rồi... - Giọng nói run run của Tae Yeon khiến Fany và cả mọi người có mặt đều bật cười.
Nếu như cả thế giới này có sụp đổ đi chăng nữa, thì Tae Yeon cũng sẽ không bao giờ hối hận, vì cuộc đời cô đã có sự tồn tại của người mình yêu thương nhất, Tiffany Hwang Mi Young.

[Longfic] Gái một con - YoonSic | PGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ