Chương 01

37.8K 1.4K 140
                                    

Đoạn Khinh Trì chết rồi

Lúc tin này truyền đến nhà họ Phương, đứa con út trong nhà nhìn cha mình một cái rồi vội cúi đầu xuống. Cậu thoăn thoắt lựa đậu hà lan trong giỏ trúc ra, động tác nhanh gọn linh hoạt, chỉ một lát mà dưới chân đã chồng được một chồng chén mẻ nhỏ. Cậu dường như không nghe thấy gì, cũng không nghĩ ngợi gì.

Đôi tay thô ráp, đen nhám của cha cậu đang cầm tẩu thuốc rít một hơi, nheo mắt lại không nói gì. Một lúc sau, ông lảo đảo chống gậy đứng dậy đi đến nhà họ Đoạn. Phương Chi không cần nghĩ cũng biết cha cậu sang đó để bàn bạc chuyện cưới hỏi, cậu lặng lẽ phủi sạch đống bụi trên người, bưng chồng chén mẻ đi vào phòng bếp tối om.

Mẹ của Phương Chi mất sớm, một mình cha cậu nuôi bốn đứa trẻ cũng không dễ dàng gì. Trên Phương Chi còn có hai người anh và một người chị, nhà họ Đoạn vốn dĩ là đã hỏi cưới chị cậu xong xuôi rồi, ngờ đâu Đoạn Khinh Trì lại bỗng dưng bị bệnh. Căn bệnh này rất kỳ quặc, một cậu ấm khỏe mạnh như thế bỗng dưng bệnh nặng đến không dậy nổi. Bác sĩ cũng nói hắn lành ít dữ nhiều nhưng khám mãi vẫn không rõ là bệnh gì. Cứ kéo dài mãi thế nên nhà họ Đoạn muốn đẩy chuyện cưới hỏi này lên trước, hay nói cách khác là để xung hỉ. Cha cậu nghe thấy thế thì không muốn gả con nữa, trong bốn đứa con ông thương nhất là đứa con gái duy nhất này. Ban đầu muốn gả Phương Nghiên cho nhà họ Đoạn là để cô được ăn sung mặc sướng, bây giờ thành thế này nói không chừng là phải sống thủ tiết cả đời.

Nhà họ Đoạn vẫn cứ muốn đòi cưới. Cha cậu ngồi trên ghế rít một hơi thuốc rồi nói, nếu mấy người muốn thì cưới đứa út đi, nó là người song tính, vẫn sinh con nối dõi cho nhà họ Đoạn được.

Hôm đó Phương Chi đang nhóm lửa trong bếp, mặt mũi vẫn còn dính đầy tro bị kéo đến gặp mẹ Đoạn. Mẹ Đoạn cũng rất dịu dàng, thấy cậu trông nhỏ nhắn, hai mắt đo đỏ đứng co rúm ở đó không biết phải làm gì bèn kéo cậu qua lau sạch tro bụi dính trên mặt cậu, gương mặt trắng nõn của cậu lúc này mới lộ rõ ra.

Bà cũng rất thích đôi mắt hạnh xinh đẹp này, mỉm cười hỏi Phương Chi: "Bé con, con tên là gì?"

"Chi Chi*." Phương Chi nhỏ giọng đáp: "Tên thật là Phương Chi*."

*Chi Chi: 吱吱. Phương Chi: 方枝. Nôm na là Chi Chi là tên gọi ở nhà, còn Phương Chi là tên thật.

Cậu chưa được học chữ nên cũng không biết hai chữ này khác nhau chỗ nào.

"Chi Chi." Mẹ Đoạn nắm lấy tay cậu: "Con có chịu gả làm vợ của Khinh Trì không?"

Cậu đã từng gặp Đoạn Khinh Trì vài lần nhưng không lần nào dám ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ nhớ là người đó đã từng nhét bánh ngọt vào túi cho cậu, là loại bánh ngọt vừa thơm vừa mềm nhưng không quá ngọt mà cậu chưa từng được ăn bao giờ. Lúc đó cậu không nỡ ăn hết, giữ lại để bên gối đầu, ai ngờ lại bị anh ba phát hiện ra nên lấy mất rồi.

Cha cậu nói anh chị dùng đồ của cậu thì không gọi là ăn cắp mà gọi là lấy, đó là chuyện bình thường.

Phương Chi không biết phải làm sao nên quay đầu lại nhìn cha cậu. Cha cậu không thèm nhìn cậu lấy một cái, tỏ vẻ đây không phải là chuyện ông có thể quyết định được.

[ĐM/DỊCH] NGHE NÓI CHỒNG CẬU TA CHẾT RỒI - NẶC DANH HÀM NGƯNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ