Chương 22

9K 607 41
                                    

Bữa tối, Phương Chi ăn rất ít nhưng bây giờ toàn bộ sự chú ý của mẹ Đoạn đều đặt hết lên người của Đoạn Khinh Trì rồi, cha Đoạn thì không phải là người hay lắm lời, Đoạn Hứa thì càng không cần phải nói đến. Thế nên khi cậu buông đũa xuống, chỉ có Đoạn Khinh Trì ngồi bên cạnh thấp giọng hỏi: "No rồi à?"

Phương Chi ỉu xìu gật gật đầu, cậu muốn về phòng tìm thuốc cảm uống. Thật ra cậu đang cảm thấy hơi chóng mặt, ăn không nổi chứ cũng không phải là tại Đoạn Khinh Trì.

Bây giờ cậu còn không dám nhìn người đàn ông nhiều hơn một chút nữa, rõ ràng là người thân thiết với cậu thế kia vậy mà bây giờ lại trở thành người dưng mất rồi. Mùi hương vẫn quen thuộc như thế, gương mặt vẫn như cũ, chỉ có mỗi thái độ của hắn là khác hoàn toàn thôi.

Đoạn Khinh Trì bị giữ lại dưới nhà uống vài ly rượu. Tửu lượng của cha Đoạn cũng khá cao, lúc Đoạn Khinh Trì về phòng thì đã hơi say, vừa mệt vừa buồn ngủ. Hắn tắm rửa xong chuẩn bị lên giường thì mới phát hiện ra một cái đùm nhỏ phồng lên ở góc giường sát tường.

Là Phương Chi.

Đầu hắn trì trệ đưa ra một suy nghĩ.

Lời Đoạn Hứa nói lúc chiều lại nảy ra trong tiềm thức, những nghi ngờ, suy đoán kia vẫn chưa kịp hỏi Phương Chi. Nhưng có vẻ là cậu đang cố ý lẩn tránh, tới cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào hắn. Đoạn Khinh Trì thừa nhận mới nãy lúc uống rượu, bản thân cũng có ý muốn mượn rượu quên sầu.

Phương Chi ngủ rất ngon. Đoạn Khinh Trì vén chăn lên, người kia đang cuộn người trong một góc, đưa lưng về phía hắn. Áo ngủ của cậu lộn xộn, để lộ ra một khúc eo thon trắng nõn quyến rũ và một đống dấu vết hoan ái mập mờ.

Phương Chi đang ngủ say hình như cũng phát hiện có người đang đến gần mình, cậu không thèm suy nghĩ gì nhiều lẩm bẩm, giọng nói ngọt ngào gọi: "Chồng ơi..."

Ánh mắt của Đoạn Khinh Trì thay đổi vài lần, cuối cùng hắn đắp chăn lại cho cậu rồi lặng lẽ đi ra khỏi cửa, đến phòng ngủ phụ nghỉ ngơi.

-

Mối quan hệ của Phương Chi và Đoạn Khinh Trì rất gượng gạo. Họ không ngủ cùng một phòng, nói chuyện cũng ngượng ngùng, thậm chí ngay cả giao lưu bằng ánh mắt cũng không có. Tuy vậy cả hai vẫn duy trì danh nghĩa vợ chồng hợp pháp. Đoạn Khinh Trì không đuổi cậu đi, cũng không đối xử lạnh nhạt với cậu, nhưng Phương Chi vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Chuyện này chẳng khác gì một loại tra tấn đối Phương Chi cả. Cậu lại bắt đầu nằm mơ, mơ thấy chồng cậu đè cậu trên giường làm tình, thì thầm bên tai cậu rằng hắn yêu cậu thật nhiều lần rồi cùng cậu chìm vào giấc ngủ. Phương Chi thầm nghĩ, mấy lời nói của ma quỷ toàn liên thiên thôi! Cậu chẳng thèm tin đâu! Nhưng cuối cùng cậu vẫn gật đầu đồng ý ở bên hắn.

Thật ra chuyện làm cho cậu thấy rất kinh ngạc đó là tuy Đoạn Khinh Trì đang sống sờ sờ này không có đoạn kí ức kia nhưng hắn vẫn duy trì thói quen yêu cậu. Ví dụ như phải trông cậu ăn cơm, nhìn cậu lên giường ngủ rồi mới rời đi. Hắn sẽ vô thức quan tâm cậu có thiếu gì không, thích những gì, ghét những gì, nhớ kĩ hết những thói quen nhỏ của cậu. Những chuyện này có lẽ ngay cả bản thân của Đoạn Khinh Trì cũng không nhận ra được mình đã quan tâm cậu thế nào.

[ĐM/DỊCH] NGHE NÓI CHỒNG CẬU TA CHẾT RỒI - NẶC DANH HÀM NGƯNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ