Ngay trước khi Ngao Thuỵ Bằng biến thành khủng long bạo chúa, Lý Hoành Nghị đã nhìn vào cuốn sổ hộ khẩu kia cười nhạt một tiếng, trong mắt cậu không hề có vẻ gì là ôn hòa hay cảm động mà hoàn toàn ngược lại, cậu nhìn Triệu Nhuận Trạch như thể trước mắt mình là một sinh vật kỳ quái nào đó. Cậu chậm rãi nói:
"Có chuyện đó à? Tôi đã từng nói như vậy sao?"
Triệu Nhuận Trạch cười nói: "Đương nhiên rồi, hơn nữa không chỉ nói một lần. Chúng ta còn bàn bạc xem sau khi kết hôn sẽ trang trí nhà cửa thế nào, mỗi ngày sẽ cùng nhau đi làm, cùng nhau về nhà, cuối tuần sẽ đi khắp nơi du ngoạn, chẳng lẽ em quên hết rồi sao?"
"Đã bao nhiêu năm rồi, thật đúng là tôi không nhớ ra đấy." Lý Hoành Nghị đi vòng qua hắn vào nhà. "Hơn nữa, đó còn là những chuyện khi còn trẻ người non dạ bị người ta lừa gạt, anh nói xem có cần nhớ, cần giữ lời không?"
Triệu Nhuận trạch nghe vậy liền tỏ ra khổ sở đau lòng: "A Nghị, anh thật sự không biết vì sao năm đó em bỏ nhà đi. Lúc đó em nói muốn tập trung vào việc học hành nên bốn năm nay anh cũng không dám quấy rầy em. Bây giờ em sắp tốt nghiệp rồi anh mới đến tìm em. Nếu có gì hiểu lầm chúng ta nói rõ với nhau được không? Ông nội và chú Côn đều mong ngóng em về nhà đó."
"A, tình cảm mới thắm thiết làm sao." Lý Hoành Nghị tự rót cho mình một ly nước ấm rồi chậm rãi uống một ngụm. "Làm tôi còn tưởng anh lo lắng cho tôi, còn ông nội và người cha kia thì vô cùng quan tâm yêu thương tôi."
Cậu cười cười, xoay người tựa vào bàn, ánh mắt chẳng bộc lộ chút vui sướng nào: "Rốt cuộc là mấy người mong tôi trở về, hay là mong cổ phần trong tay tôi trở về hả? Mấy người nghĩ tôi là thằng ngu chắc?"
Triệu Nhuận Trạch hơi biến sắc, nhìn sang Ngao Thuỵ Bằng còn đang mặt dày ở lại xem kịch, nhíu mày nói: "A Nghị, đây là việc riêng của chúng ta, anh nghĩ tốt nhất là mình đi chỗ khác yên tĩnh hơn rồi nói."
"Tôi không có việc riêng tư gì để nói với anh hết." Lý Hoành Nghị từ chối ngay không thèm khách sáo tí nào.
Triệu Nhuận Trạch liên tục bị tạt nước lạnh suýt nữa không kiềm chế được, nhưng cũng không thể không dằn xuống tiếp tục kiên nhẫn thuyết phục: "Anh biết nhất định là có ai đó nói ba nói bốn làm em hiểu lầm rồi. Đúng vậy, quả thật là em đang nắm cổ phần rất quan trọng. Nhưng đây là chuyện bất di bất dịch, em không thể bởi vì chuyện đó mà cứ nghi ngờ những người tiếp cận em đều tham lam cổ phần, cứ thế phủ định hết tình cảm thật lòng của bọn anh được."
Lý Hoành Nghị mải thưởng thức ly nước lọc, không mảy may đếm xỉa gì đến hắn.
Triệu Nhuận Trạch chỉ có thể tiếp tục lải nhải: "Chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, thân hơn bất cứ ai khác mà. Năm đó đã bàn xong chuyện đính hôn, thế mà em lại đột ngột bỏ đi, cũng chẳng thèm nói với ai một tiếng đã chuyển đến đây học đại học, làm một mình anh bị người ta cười nhạo suốt một thời gian dài, thế nhưng anh có nói em cái gì chưa? Thậm chí anh còn không dám đến quấy rầy em học, chờ đến bây giờ em sắp tốt nghiệp mới xuất hiện. Nếu như anh là vì tiền của em vậy bốn năm nay anh cứ đeo bám không buông chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bằng nghị - chuyển ver] Giả làm bạn trai
FanficLưu ý*** vì đây là chuyển ver chưa có sự đồng ý của tác giả nên vui lòng đừng mang đi đâu. Hoan hỉ hoan hỉ!!! Truyện gốc rất cưng, hứng thú hãy đọc thử nhó:")))))))