Chương 19

271 23 4
                                    

"Ôi, ông bạn già của tớ, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Đinh Trình Hâm nhìn Ngao Tử Dật cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Đóng máy rồi à?"

"Đúng vậy, cuối cùng cũng có thời gian tới thăm cậu rồi."

"Ồ, bận quá nhỉ."

"Trong lúc bận rộn vẫn luôn nhớ đến cậu."

"Ọe."

"Hahahahaha...." Ngao Tử Dật giúp rót cốc nước ấm, nói: "Chú dì đâu?"

"Ra ngoài mua đồ rồi."

"Thế cậu gần đây thế nào?"

"Cứ như vậy thôi, ăn được ngủ được, khá vui vẻ, còn có thể xem phim điện ảnh."

"Xem phim gì vậy?"

"Phong thanh"

"Ừ....."

Cuối tháng mười hai trời vẫn còn lạnh, gió bắc thổi qua khe cửa sổ không đóng chặt vào trong. Ngao Tử Dật nhìn Đinh Trình Hâm chỉ mặc chiếc ao len mỏng, liền đứng dậy đóng cửa sổ.

"Đợi chút...." Ngao Tử Dật dừng lại, nói, "Không phải nói là tĩnh dưỡng một tháng hay sao? Hôm nay là 24 rồi, cậu không phải có thể xuống giường rồi à?"

"Đúng vậy, ngày mai vừa vặn có thể đón sinh nhật với cậu. Trùng hợp không? Hahaha."

Ngao Tử Dật nhìn bốn phía xung quanh, bỗng nhiên phát hiện trên bàn sách của Đinh Trình Hâm có một chồng phong thư rất lớn.

Đủ loại màu sắc, đủ loại thiết kế, thấy được người viết thư cũng rất dụng tâm lựa chọn.

"Thư?" Ngao Tử Dật ngây người một lát, "Người khác gửi cho cậu à?"

"Ừ....." Đinh Trình Hâm mím môi, nói, "Mã Gia Kỳ gửi tới đấy."

"Đều chưa mở à?"

"Ừ, không có thời gian kịp xem, lúc nào rảnh sẽ xem."

"Thôi đi, thích nháo ầm ĩ thì cứ nói thẳng. Hai người các cậu nhiều năm như vậy rồi, có hiểu lầm nào mà không hóa giải được chứ."

Hiểu lầm lần này không hóa giải được.

Hoặc có thể cũng chưa đủ để gọi là hiểu lầm. Dù sao thì hiểu lầm cũng là một từ song hướng, là có thể giải thích rõ ràng mâu thuẫn, là có thể đợi đến một ngày tiêu tan hiềm khích.

Mà bọn họ, lại không có ngày mai.

"Lần này tương đối khó giải quyết."

"Sao lại khó giải quyết?"

"Chính là....nói không rõ được, kỳ thực hiện tại đã ổn rồi, chỉ là có một số thứ đã biến vặn rồi."

"Được rồi, chuyện của cậu khẳng định có thể xử lý ổn thỏa."

"Đúng vậy...."

Cảm ơn cậu đã tin tưởng vô điều kiện, chỉ đáng tiếc.....hiện tại tớ thực sự chẳng có dũng khí và quyết tâm để giải quyết chuyện gì cả, tớ thích trốn tránh.




"Hai chúng ta thôi à?"

"Không thì sao?" Ngao Tử Dật chọn một ca khúc, nói, "Nhiều người ồn ào lắm, chỉ hai chúng ta thôi, vui hơn nhiều."

"Năm nay cậu cũng đến tuổi pháp định rồi nhỉ."

"Đúng vậy, mà tiếc là tớ chỉ có thể cùng tuổi với cậu 61 ngày thôi...."

"A, còn 61 ngày nữa là tớ hai mươi ba tuổi rồi."

"Thế có sao, ở chỗ tớ cậu mãi mãi là hai mươi hai tuổi."

Mãi mãi, hai mươi hai tuổi.....

"Không không không, mãi mãi mười tám tuổi tốt hơn."

Nhưng mà Đinh Trình Hâm mười tám tuổi sớm đã chết bên sông Gia Lăng vào cái ngày đông ấy rồi.

Cùng với tự do của cậu, cùng sự ấu trĩ của cậu, cùng nhau táng dưới đáy hồ băng lạnh.

"Vẫn là mãi mãi hai mươi hai tuổi đi."

Đinh Trình Hâm nhận mic, nói, "Như cũ, hát <Nếu chúng ta chưa từng tương ngộ>"

"Tuân lệnh, bài tiếp theo thì hát <Hữu nghị địa cửu thiên trường> !"

"Được nha, thọ tinh mà, đều nghe cậu."

Nghệ sĩ ấy mà, cơ hội có thể đến KTV đã ít lại càng ít. Lần trước tới, vẫn là sinh nhật ai đó năm ngoái. Ai nhỉ? Quên mất rồi. Nhưng không sao, lần cuối cùng đến KTV trải qua rất tốt đẹp, đủ để khắc ghi cả đời.

Lần cuối cùng.

Cả đời.





Không có ai nguyện ý lãng phí ba phút thời gian đi tìm hiểu một người xa lạ, cũng chẳng có ai nguyện ý lãng phí thời gian của chính mình đi cởi bỏ hiểu lầm của bản thân đối với một người.

Sơ xuất trong concert năm năm, Đinh Trình Hâm bị fans những người khác liên hợp mắng chửi.

Fans lầu vẫn luôn như vậy, tất cả fans only đều chỉ mong sao có nhà khác trở thành trò cười, chỉ mong sao nhà ai đó lạnh lẽo, mỗi ngày đều cảm thấy đứa nhỏ nhà mình là giỏi nhất, lợi hại nhất, ủy khuất nhất.

Nhưng bọn họ ngay cả cuộc sống của bản thân cũng sống không ra sao, lại đi bình luận về cuộc sống của người khác.

"Đinh Trình Hâm quả nhiên tuổi tác lớn rồi, không nhảy được nữa thì rời nhóm đi."

"Cũng hơn hai mươi rồi, mà cũng chẳng lấy sân khấu làm trọng, Thời Đoàn giải tán đi."

"Thời Đoàn hôm nay giải tán chưa?"

"Duy quyền cho con trai ta đi!"

......



Cảm xúc cấm kỵ thực tế nhất của theo đuổi thần tượng đã che mờ mắt bọn họ, việc tuổi tác quá gần khiến họ ảo tưởng rằng chỉ cần cố gắng thì có thể cùng bọn họ có thể yêu đương. Bị theo đuổi thần tượng dắt đi, cuộc sống bị theo đuổi thần tượng ảnh hưởng...... Chuyện trước khi theo đuổi thần tượng từng khịt mũi coi thường sau này lại trở thành hiện thực của bọn họ.

Tất cả mọi người đều sẽ biến thành dáng vẻ bản thân ghét nhất, không ai có thể trốn thoát được.

Họ thử đồng cảm với thần tượng của mình, nhưng bọn họ chưa từng nỗ lực cũng chưa từng vì ước mơ mà phấn đấu, bọn họ chỉ biết nằm mơ.

"Những người không nghe thấy âm nhạc, cho rằng những người nhảy múa kia điên rồi." Giữa thần tượng và fans trước nay chưa từng mong đợi sự đồng cảm, xuất phát điểm bất đồng, điểm kết thúc bất đồng, nói gì đến hiểu được nhau.

Đều điên rồi.

Một tháng tĩnh dưỡng này Đinh Trình Hâm đã đọc quá nhiều bình luận, cũng xem rất nhiều video lúc trước.

Lúc trước luôn cảm thấy quay video vừa phiền lại mệt, nhưng hiện tại phát hiện ra những thứ ghét bỏ đó lại vĩnh viễn không quay lại được.

Cậu xem thi vật tay, xem náo loạn không tiếng động, xem bịt mắt đoán đồ vật..... xem quá khứ của cậu, xem quá khứ của bọn họ, xem thanh xuân điên cuồng.

Thì ra, bọn họ của trước đây là như vậy sao?

Có gì nói đó, có thể trêu đùa, có để đùa nghịch, chung sống thoải mái..... Bọn họ của trước đây là như vậy sao?

Quá xa, quá lâu rồi, Đinh Trình Hâm sớm đã không nhớ rõ nữa.

Trước đây concert tất niên mỗi năm bọn họ đều ở cùng nhau. Nhưng năm nay bởi vì Đinh Trình Hâm bị thương vắng quá nhiều buổi luyện tập và tập duyệt, cho nên cuối cùng chỉ có sáu người biểu diễn.

Nhưng bọn họ nhất định phải giữ thể diện, Đinh Trình Hâm cũng đến hiện trường quay, chỉ bất quá là ở dưới sân khấu.

Cậu nhợt nhạt cười, lấy góc độ của khán giả xem hết sân khấu.

Ừm, rất tốt.

Đinh Trình Hâm vì bọn họ mà cảm thấy kiêu ngạo, từ đáy lòng.

Biểu diễn kết thúc, Đinh Trình Hâm theo yêu cầu của công ty đi đến hậu đài, cùng Trương Chân Nguyên vừa xuống sân khấu ôm một cái ôm.

Trương Chân Nguyên không phải là một người chủ động, cậu và Trương Chân Nguyên rất nhiều lần ôm nhau dường như đều là cậu chủ động. Nhưng rốt cuộc là vì cái gì, mới khiến Trương Chân Nguyên bắt đầu chủ động ôm cậu rồi.

Trước kia người thích dính dính vào người cậu là Hạ Tuấn Lâm, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn; Em trai mà Đinh Trình Hâm yêu thương nhất là Lưu Diệu Văn, cũng đã sớm tránh thoát khỏi vòng tay cậu; Tống Á Hiên...... bọn họ đã rất lâu không nói chuyện rồi; Nghiêm Hạo Tường là bởi vì vẫn luôn không cách nào chủ động, mà Mã Gia Kỳ, sự tình giữa bọn họ quá phức tạp.

Bọn họ lại cùng nhau đón giao thừa rồi.

Giao thừa năm nay cũng có đếm ngược, nhưng không có trét bánh kem. Có lẽ là đều trưởng thành rồi, tâm tư trêu đùa người khác cũng dần biến mất.

"Năm mới vui vẻ, Đinh ca!" Lưu Diệu Văn vẫn là người đầu tiên hét lên.

"Năm mới vui vẻ!" Những người khác cũng phụ họa theo.

Đinh Trình Hâm gật gật đầu, cười nói: "Được, đều phải vui vẻ."

Không có nến, không có bánh kem, không có bánh xe đêm giao thừa, nhưng mà, có bọn họ.

Có lẽ nên cảm thấy đủ rồi, nhưng mà, dựa vào cái gì chứ?

Văn phongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ