"Phụ... phụ hoàng minh giám." Thái Anh quỳ gối trước mặt Hoàng đế, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, "Nữ nhi nếu như sát hại Khâm Thiên Giám, tất nhiên sẽ không ở thời điểm này nói muốn gặp hắn."
"Ngươi trong ba ngày đến chỗ Khâm Thiên Giám hai lần." Hoàng đế nhìn Thái Anh, nhàn nhạt nói.
Rõ ràng là một câu cực kỳ bình thản, Thái Anh trong lòng lại tràn đầy bất an. Nếu như không có chuyện Khâm Thiên Giám bị độc hại này, việc làm của nàng phụ hoàng cũng chỉ biết cười trừ. Hiện tại đối với việc này hắn liền tỏ ra thâm ý vô cùng sâu sắc. Hết lần này tới lần khác, nàng vẫn không thể cùng phụ hoàng giải thích, nàng tìm Khâm Thiên Giám là làm gì a!
"Trẫm rất muốn biết có chuyện trọng yếu gì đáng để Anh Nhi của trẫm đi tìm Khâm Thiên Giám hai lần?" Hoàng đế ánh mắt thẳng tắp nhìn Thái Anh, trong mắt tràn đầy sắc bén, tựa hồ muốn nhìn thấu nàng.
"Nữ nhi... nữ nhi..." Thái Anh cắn môi, nhưng cũng không dám nhiều lời.
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cầu kiến." Bên ngoài công công gõ cửa đã cắt đứt bầu không khí cổ quái trong ngự thư phòng.
"Truyền." Hoàng đế khoát tay áo nói.
"Tham kiến Hoàng thượng." Hoàng hậu đi lên, hướng phía Hoàng đế thi lễ.
"Đứng lên đi." Hoàng đế thản nhiên liếc nhìn Hoàng hậu, phất phất tay, "Hoàng hậu đến đây là có chuyện gì?"
"Nô tì tới là muốn nói với Hoàng thượng một chuyện hết sức thú vị." Hoàng hậu cười cười nói nói vô cùng dịu dàng, nhìn về phía Hoàng đế, tựa hồ là mới phát hiện Thái Anh ở bên trong, kinh ngạc một chút, mở miệng nói, "Anh Nhi cũng ở đây a."
"Bái kiến mẫu hậu."
"Hảo hài tử, quỳ làm cái gì, là làm chuyện sai khiến phụ hoàng ngươi tức giận?" Hoàng hậu trong mắt hiện lên một tia đau lòng, nhìn về phía Hoàng đế, "Hoàng thượng, Anh Nhi phạm vào lỗi gì không thể bỏ qua sao?"
"Không có gì." Hoàng đế mắt nhìn Thái Anh vẫn quỳ trên đất, nói, "Đứng lên đi."
"Tạ phụ hoàng." Thái Anh đứng lên, chẳng qua là lo lắng trong nội tâm cũng không giảm bớt.
"Hoàng hậu vừa nói chuyện thú vị là chuyện gì?"
"Là Anh Nhi trước đó vài ngày có cùng nô tì nói một chuyện." Hoàng hậu nhìn Thái Anh, trong mắt tràn đầy tình cảm ấm áp khiến cho người ta cảm thấy thả lỏng.
"A?" Hoàng đế nhíu mày, "Là chuyện gì?"
"Anh Nhi trước đó vài ngày biết mình cùng Tương Vương phi tướng mạo hết sức giống nhau, cảm thấy cũng là một loại duyên phận, cho nên đã để cho Khâm Thiên Giám tính toán một chút quan hệ của mình cùng Tương Vương phi." Hoàng hậu nói xong khóe miệng liền có chút cong lên, nắm lấy tay Thái Anh vỗ nhè nhẹ, nói, "Khâm Thiên Giám tính toán nói Anh Nhi cùng Vương phi có duyên phận mẫu tử nguồn gốc rất sâu. Cho nên Anh Nhi liền sinh ra nhận thức Tương Vương phi là nghĩa mẫu của mình. Anh Nhi sợ ta mất hứng, cho nên còn đặc biệt xin chỉ thị một phen a."
"Nhận làm nghĩa mẫu?" Hoàng đế trong mắt hiện lên một tia tâm tình không thấy rõ.
"Đúng là như thế." Hoàng hậu nói, "Nô tì nghĩ nếu tỷ tỷ biết Anh Nhi nguyện ý gọi nàng một tiếng mẫu thân, dưới suối vàng cũng nhất định sẽ rất vui vẻ, cho nên liền thúc giục Anh Nhi nhận nghĩa mẫu a. Ai biết được Anh Nhi lại rất xem trọng, phải đi tìm Khâm Thiên Giám tính một thời gian tốt nhất, mới bằng lòng nhận nghĩa mẫu."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Lichaeng - Cover] Trưởng Công Chúa Trọng Sinh
FanfictionTác giả: Shu Editor: Búng (dontcry0510) Beta: Hans Lock Edit: mhaxlittlehouse Thanks bạn mhaxlittlehouse! Thể loại: Trọng sinh, cung đình, tình hữu độc chung, ngọt ngào sủng văn,... Nhân vật chính: Phác Thái Anh x Lạp Lệ Sa Tình trạng bản raw: 75 ch...