Chương 65: Sự thật

333 41 0
                                    

"Công chúa điện hạ bị kinh sợ, hơn nữa thương tâm quá độ, nên dẫn đến hôn mê." Lý Thái y tiếp tục thay Thái Anh bắt mạch, nói với Hoàng đế, "Tĩnh dưỡng một thời gian có thể tốt trở lại, nhưng mà không thể làm cho nàng bị đả kích một lần nữa, bằng không thì bệnh tình có thể chuyển biến xấu, nặng thì chết."

"Đa tạ thái y." Hoàng hậu âm thầm cùng Lý Thái y trao đổi thần sắc, nói.

"Vậy lão thần trước kê đơn thuốc." Lý Thái y đã đi đến bên cạnh Thái Anh, ngồi xuống một bên viết đơn thuốc, đem đơn thuốc đưa cho thiếp thân thị nữ của Hoàng hậu, nói một câu "Lão thần cáo lui", liền rời khỏi phòng.

"Nàng sao lại ở cửa?" Hoàng đế cau mày, nhìn Thái Anh hôn mê trên giường.

"Anh Nhi xuất cung đã lâu, có lẽ nàng nhớ nô tì mới đi vấn an." Hoàng hậu nói.

"Người trong cung không biết đạo lý thông báo một tiếng sao?" Hoàng đế trong ngôn ngữ nhiễm lên một tia tức giận nhàn nhạt.

"Có lẽ Anh Nhi muốn cho Bổn cung kinh hỉ, mới không cho người thông báo a." Hoàng hậu hồi đáp, "Hoàng thượng cũng biết Anh Nhi hoạt bát ngay thẳng."

Hoàng đế thật sâu thở dài một tiếng, đôi con ngươi nhìn về phía Thái Anh tràn đầy bất đắc dĩ, còn có một tia đau lòng. Hôn sự của Thái Anh cùng Hoàng tử Lương quốc gần như đã được đưa ra quyết định, nhưng bây giờ lại để cho Thái Anh nghe được chân tướng năm đó.

Năm đó hắn mắc nợ Nhã Hương (Tương Vương phi) quá nhiều, hiện tại nếu không chú ý đến ý nguyện của Thái Anh mà cưỡng ép gả nàng đi, chưa kể nàng có thể sẽ chết, mà hắn cũng sẽ cắn rứt lương tâm.

"Hôn sự tạm thời dời lại đi." Hoàng đế do dự trong chốc lát mới hạ quyết tâm, "Trong khoảng thời gian này, ngươi răn dạy Anh Nhi nhiều một chút, thuận tiện an bài cho Anh Nhi cùng Quan Dạ Phong vô tình gặp được."

"Nô tì tuân chỉ." Hoàng hậu cúi đầu thi lễ, Hoàng đế cũng không nhìn thấy trong mắt nàng chợt lóe lên mỉa mai, "Sắc trời đã tối, Uyển phi muội muội sợ là đã đợi không được, Hoàng thượng phải đi rồi a?"

"Ừ." Hoàng đế gật đầu lên tiếng, bãi giá đi đến cung của Uyển phi, không ở Phượng Tê điện ngủ lại.

Không biết ngủ bao lâu, Thái Anh chậm rãi mở ra hai mắt có chút chua xót, đối mặt với gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của Hoàng hậu.

"Tỉnh rồi?" Hoàng hậu nhàn nhạt nói một câu, đỡ Thái Anh ngồi dậy.

Thái Anh quét mắt một vòng, phát hiện trong phòng to như vậy chỉ còn lại một mình nàng và Hoàng hậu, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút ngu ngơ. Trí nhớ trước lúc bất tỉnh dần dần chạy lên não, nàng nhớ rõ chính mình đứng ở cửa ra vào đã nghe được mẫu hậu cùng phụ hoàng nói chuyện, sau đó như thế nào lại đột nhiên liền té xỉu.

"Mẫu hậu, ta..." Thái Anh muốn nói cái gì đó lại bị Hoàng hậu cắt đứt.

Hoàng hậu đưa cho Thái Anh một chén nước, nói, "Trước uống nước a."

Thái Anh nhẹ gật đầu, ngoan ngoãn đưa lên miệng uống.

"Bổn cung biết rõ ngươi muốn hỏi cái gì." Hoàng hậu ngồi ở bên cạnh Thái Anh, nhìn nàng một cái liền nói, "Là Bổn cung cho người thả khói mê, để ngươi té xỉu ở cửa."

[Lichaeng - Cover] Trưởng Công Chúa Trọng SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ