Chương 72: Giao dịch

347 40 2
                                    

Lệ Sa dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, cùng Thái Anh đi về phía Tiền viện.

Quan Dạ Quỳ đã ở trước sảnh chờ, nhìn thấy Thái Anh đến đây nàng liền hướng về phía Thái Anh đi đến, toàn thân tản ra một loại cảm giác vênh váo hung hăng.

"Quý quốc chiêu đãi công chúa nước láng giềng như vậy sao?" Quan Dạ Quỳ trong ngôn ngữ mang theo một tia không vui, mắt lạnh nhìn Thái Anh, nói, "Lại để cho Bổn công chúa đợi ngươi lâu như vậy." Kì thật Quan Dạ Quỳ chỉ đợi thời gian nửa nén hương mà thôi, khoảng thời gian này xem ra cũng không dài.

"Công chúa đến đây có chuyện gì? Nếu như đến tìm sơ hở thì mời trở về đi." Thái Anh nhàn nhạt nói.

Quan Dạ Quỳ mặt lộ vẻ châm chọc: "Bổn công chúa nói như thế nào cũng là muội muội bảo bối của hoàng huynh, ngươi hôm nay lại dám có thái độ này, Bổn công chúa nói cho ngươi biết ngươi muốn gả cho hoàng huynh, đừng nằm mơ."

"A." Thái Anh mỉa mai cười cười, "Bổn công chúa đối với hoàng huynh kia của ngươi không có nửa điểm hứng thú, tốt nhất các ngươi nên tránh xa ta một chút."

Nghe được Thái Anh nói không thích Quan Dạ Phong, Quan Dạ Quỳ rõ ràng trong mắt sáng ngời: "Ngươi không thích hoàng huynh?"

"Loại người này Bổn công chúa không có hứng thú." Thái Anh nói xong liền lộ ra một vẻ mặt chán ghét, "Huống hồ, Bổn công chúa một chút cũng không muốn lấy chồng ở phương xa."

Sau khi xác nhận nét mặt chán ghét của Thái Anh không phải giả bộ, Quan Dạ Quỳ mặc dù đối với thái độ này của Thái Anh cảm thấy căm tức nhưng cao hứng lại nhiều hơn, ít nhất không có ai đoạt hoàng huynh cùng nàng rồi.

"Không thích là tốt rồi." Quan Dạ Quỳ sắc mặt thoáng chốc tốt lên rất nhiều, tiến lên ôm lấy tay Thái Anh nói, "Vậy Anh Nhi thích dạng nam tử nào? Lương quốc chúng ta có rất nhiều nam tử ưu tú, Bổn công chúa có thể thay ngươi đề cử." Như nhớ ra cái gì đó nàng đưa mắt nhìn thị nữ đứng xung quanh, nói, "Anh Nhi, cho tất cả hạ nhân đều lui xuống, chuyện khuê phòng của nữ nhi sao có thể để các nàng nghe được."

Nghe được Quan Dạ Quỳ kêu Thái Anh một tiếng vốn chỉ thuộc về nàng, Lệ Sa đáy mắt tràn đầy không vui. "Anh Nhi" là cách gọi của riêng nàng a!

"Các ngươi đều lui xuống đi." Thái Anh phất phất tay.

"Ngươi cũng lui xuống đi." Quan Dạ Quỳ phân phó thị nữ bên người một câu.

Lệ Sa cũng nghĩ sẽ rời khỏi để không gian riêng tư cho hai người, nhưng đi đến một nửa tay lại bị Thái Anh nắm chặt lấy. Lệ Sa cố gắng tránh khỏi cũng không được, cuối cùng đành thôi.

Chỉ chốc lát sau trong phòng chỉ còn lại ba người Thái Anh, Quan Dạ Quỳ cùng Lệ Sa.

Quan Dạ Quỳ liếc nhìn Lệ Sa, nói: "Anh Nhi, thị nữ bên cạnh ngươi này... không cho nàng lui xuống sao?"

"Lệ Sa không phải người ngoài." Vỗ vỗ tay Lệ Sa, Thái Anh đáy mắt tràn đầy ôn nhu, "Là người quan trọng nhất với ta. Còn nữa, không nên gọi ta là 'Anh Nhi', vẫn nên gọi ta là Thái Anh hoặc Trưởng công chúa a, hai chữ 'Anh Nhi' này chỉ có người trọng yếu nhất mới có thể gọi, mà ngươi, không phải." Thái Anh nói rất thẳng thắn, trực tiếp nói rõ Quan Dạ Quỳ cũng chỉ là người ngoài.

[Lichaeng - Cover] Trưởng Công Chúa Trọng SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ