Chương 14 Say Rượu Bị Hãm Hại

390 24 0
                                    


Cơn lạnh như thấm tận tim phổi, Thẩm Mộng Dao hít thở không thông. Tay vừa bấm nút nghe thì bên kia xuất hiện một giọng nói gấp gáp khiến nước mắt nàng thi nhau trượt xuống hai bên má

"nóng ấm, mặn chát".

- Viên Nhất Kỳ! Cô thật sự đã đem Dao Dao đến nơi nào rồi? Làm ơn nói cho tôi biết đi.

Hách Tịnh Di bất lực mà cầu xin, cả tuần nay không nghe được tin tức của nàng khiến anh lo lắng muốn phát điên.

Vừa định mở miệng nói rằng mình không sao, những ngày qua đã bị Viên Nhất Kỳ giam cầm ở nơi nào để anh có thể chạy đến cứu nàng nhưng đột ngột có một lực đạo mạnh mẽ cướp lấy điện thoại trên tay Thẩm Mộng Dao.

- Chị muốn làm gì? Muốn cầu cứu sao? Nằm mơ đi.

Vừa bước từ bên trong ra thì cảnh tượng trước mắt đã khiến Viên Nhất Kỳ hốt hoảng, nhanh chóng chạy đến tước lấy điện thoại, vội tắt máy rồi nhìn thẳng vào Thẩm Mộng Dao tức giận nói.

- Mau trả lại đây cho tôi, đồ khốn nạn.

Thấy tia hi vọng của mình bị dập tắt, Thẩm Mộng hụt hẫng lao thẳng đến chỗ Viên Nhất Kỳ mà đánh tới tấp.

Viên Nhất Kỳ tức giận hất ngã nàng xuống giường rồi phẫn nộ đưa tay chỉ vào Thẩm Mộng Dao , lạnh lùng nói:

"Muốn thoát khỏi tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ đến".

Thẩm Mộng Dao vô hồn, chầm chậm nâng khoé miệng:

- Đến khi nào thì cô mới chịu tha cho tôi đây? Cầm tù người khác như vậy hẳn là thú vui của cô nhỉ?

Nụ cười lạnh khiến Viên Nhất Kỳ như bị rơi vào hầm băng, lạnh lẽo, bất lực, mãi mãi rơi vào vạn kiếp bất phục.

- Chỉ cần chị chấp nhận yêu em, giao trái tim mình cho em, lúc đó em cũng sẽ không phải dùng cách thức tiêu cực như vậy để mà giữ chân chị.

Sự chờ mong và tia hi vọng ẩn sâu trong đôi mắt của Viên Nhất Kỳ. Cô hi vọng - hi vọng có được trái tim của Thẩm Mộng Dao dù đó chỉ là một điều nhỏ nhoi, không thể với tới.

- Cô quên đi, không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu. VIÊN NHẤT KỲ! TÔI HẬN CÔ, KIẾP NÀY, KIẾP SAU VÀ SAU SAU NỮA VẪN MÃI HẬN CÔ.

Sự hận thù tràn ngập tâm hồn, lan ra khắp mọi ngõ ngả trong căn phòng. Đâm vào trái tim Viên Nhất Kỳ đau nhói.

- Thật sự? Thật sự là em có đối tốt với chị nhiều cách mấy thì vẫn không thể thay thế được một Hách Tịnh Di sao?

Viên Nhất Kỳ đau khổ nói.

- Cô không xứng để được đem ra so sánh với anh ấy. Người kia tuyệt tình nói.

- Em hiểu rồi! Thế nhưng...em sẽ không bao giờ buông tay đâu, trừ phi...em chết.

Giọng nói chắc nịch vang lên rồi sau đó bóng dáng Viên Nhất Kỳ liền khuất sau cánh cửa.

Thẩm Mộng Dao tuyệt vọng đứng như trời trồng trước cửa.

- Tuyền Tuyền! Là tớ, hiện tại tớ đến nhà cậu được không?

[Hắc Miêu] Ác Ma Ép Yêu (Cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ