CHAP 4: CHIẾM ĐOẠT- Tiểu... Hắc.... em...ưm... Nỗi sợ lan tràn ra từng tế bào thần kinh. Nụ hôn của Viên Nhất Kỳ cuồng dã mà cấu xé đôi môi mềm mại của nàng. Thẩm Mộng Dao choáng váng, nàng cố đẩy cái cơ thể đang ép sát vào mình ra nhưng bất lực.
Làm sao mà sức lực mỏng manh ốm yếu của nàng có thể chống cự lại sức mạnh của đối phương - một người đai đen tam đẳng kia. Khi cảm nhận được thân thể mình bị nhấc lên, Viên Nhất Kỳ hốt hoảng la hét, cào cấu một cách tàn nhẫn. Như một con mèo nhỏ đang giơ móng vuốt ra để tự vệ trước kẻ xấu. Có lẽ, vì để tự vệ mình mà nàng đã không ngần ngại tổn thương Viên Nhất Kỳ- tổn thương đứa em út mà trước đây nàng đã từng bảo vệ, nâng niu.
- Uỳnh! Âm thanh va chạm từ thân thể của cô gái với chiếc giường màu trắng vang lên đã phá tan sự yên tĩnh lúc trước của nó. Sự va chạm trực tiếp và mạnh mẽ như vậy khiến cho Thẩm Mộng Dao cảm thấy như cả lục phủ ngũ tạng của mình đều bị quấy tung lên theo cú rơi ấy.
- Hắc.... ưm...
Thẩm Mộng Dao sợ hãi hét lên trong bất lực nhưng tiếng hét chưa kịp thoát ra nguyên vẹn thì lại bị đôi môi lạnh băng chặn lại một cách triệt để. Nụ hôn lạnh băng bắt đầu di chuyển xuống cổ, xương quai xanh gợi cảm và cả nơi đẫy đà ấy của nàng. Đôi môi của Viên Nhất Kỳ cứ như "chuồn chuồn lướt sóng" trên thân thể đang vặn vẹo đau xót, cứ rong đuổi mãi không ngừng. Trên gương mặt dịu dàng của Thẩm Mộng Dao, từng giọt nước cứ thế mà tuôn chảy theo từng chiếc hôn lạnh lẽo. Có lẽ hiện tại thì hình ảnh một Viên Nhất Kỳ điềm đạm, đáng yêu ngày nào trong mắt nàng đã mất rồi, chỉ còn lại một con người lạnh lùng, tàn nhẫn đến xa lạ này thôi.
- Thẩm Mộng Dao! Từ bây giờ chị là của em, MÃI MÃI.
Nói đoạn, chiếc khăn tắm trên người đã bị vứt đi không thương tiếc. Nhìn tình cảnh này, mặt Thẩm Mộng Dao như cắt không còn một miếng máu, trái tim chết lặng.
" Không, nàng không muốn, nàng không muốn làm chuyện có lỗi với Hách Tịnh Di. Nàng đã hứa với anh sau khi họ đám cưới thì nàng sẽ trao anh cái quý giá nhất của cuộc đời mình. Nàng không thể, không thể rơi vào tình cảnh đầy bệnh hoạn, ghê tởm này được".
- Tránh ra, đồ bệnh hoạn, đừng đụng vào người tôi! Tịnh Di cứu em, cứu em!
Nàng gào thét, chỉ còn cách gào thét, mong mỏi có một ai đó có thể nghe được hoặc là Hách Tịnh Di của nàng có thể nghe thấy được mà chạy đến cứu nàng, ôm nàng vào lòng để mà an ủi, yêu thương như những lúc anh đã từng làm. Nhưng đáp lại nàng chính là sự im lặng đến ghê sợ và đáng sợ hơn chính là đôi mắt hằn lên từng tia đỏ sọc thể hiện sự giận dữ đến đỉnh điểm của Viên Nhất Kỳ.
- Tôi bệnh hoạn, ghê tởm lắm sao? Sợ lắm sao? Thế thì chị cứ hét đi, cầu cứu đi, cầu cứu Hách Tịnh Di của chị đi. Nhưng mà phải làm chị thất vọng rồi, anh ta chưa kịp đến cứu thì chị đã là người của kẻ bệnh hoạn này
rồi,cũng...NHIỄM BẨN theo tôi mất rồi.
Nụ cười của Viên Nhất Kỳ lan toả khắp căn phòng mang theo sự lạnh lẽo, điên dại, tàn nhẫn và cũng thấm đẫm sự đau đớn, bất lực xiết chặt lấy trái tim khiến nó rỉ máu không ngừng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hắc Miêu] Ác Ma Ép Yêu (Cover)
RomanceViên Nhất Kỳ yêu Thẩm Mộng Dao - Yêu rất nhiều. Từ khi còn là 1 mẩu của SNH48 thì Viên Nhất Kỳ đã bị ánh mắt, nụ cười và cả sự ôn nhu của Thẩm Mộng Dao làm rung động. Chính vì thế, khi biết được trái tim của Thẩm Mộng Dao đã trao cho 1 người đàn ông...