54 Hôn Lễ Xảy Ra Chuyện

267 24 0
                                    


"Này..." Cơ thể đột ngột bị ôm chặt khiến YiQi chợt sững người, cánh tay đưa lên muốn đẩy ra.

"Kỳ Kỳ à, thật sự...thật sự không còn nhớ sao?" Vùi đầu vào hõm cổ đối phương, yếu ớt bật thốt ra những lời tưởng như tự nói với bản thân.

"Thật xin lỗi, tôi không biết giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì nhưng  tôi và cô gái tên Kỳ Kỳ kia thật sự không hề quen biết"

Muốn đẩy cơ thể mềm yếu đang ôm chặt lấy thân mình nhưng cảm giác ướt át nơi hõm cổ lại khiến bản thân không nỡ.

"Em hiện tại...rất hạnh phúc sao?" Lại một câu hỏi thốt ra. Lần này Thẩm Mộng Dao  cũng rời khỏi người trước mặt, ánh mắt còn đọng vài giọt nước nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài đầy quen thuộc.

YiQi không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu. Nhưng chỉ với hành động nhỏ này cũng khiến trái tim của Thẩm Mộng Dao đau nhói. Có lẽ cuộc đời của Viên Nhất Kỳ nếu như không có sự xuất hiện của Thẩm Mộng Dao cô thì sẽ không cần phải biết đến khổ sở hay mệt mỏi bất lực. Không nhớ được thì không phải rất tốt sao? Xem như Viên Nhất Kỳ u mê vì tình năm nào đã chết từ khoảnh khắc rơi xuống nơi sâu thẳm kia đi. Cứ xem như đó chính là kiếp trước mà cô đã mắc nợ Viên Nhất Kỳ, hiện tại kiếp này cô trên trả lại hết thảy niềm vui, hạnh phúc và cả sự vô ưu vô lo kia.

"Chúc hai người hạnh phúc!" Khoé miệng nâng lên một nụ cười thật tươi, thật đẹp...đẹp đến cháy lòng.

"Cám ơn cô, hôn lễ của chúng tôi. Mong là cô có thể đến dự" YiQi cười nói, nụ cười hạnh phúc thật sự. Nụ cười mà cô đã nhìn thấy vào đêm cái đêm bản thân mình thốt ra ba chữ "tôi yêu em" kia. Thật sự, lúc này nhớ lại liền chua chát đến tận cùng.

"Tôi...nhất định sẽ đến. Cám ơn vì đã chăm sóc tôi những ngày này, tôi phải trở về thôi"

Thẩm Mộng Dao cười, nhanh chóng lướt nhanh qua người phía trước mà rời đi cũng không có quay lại phía sau nhìn dù chỉ một lần. Đi thật nhanh, thật nhanh như trốn chạy. Cũng thật lạ lùng, vốn dĩ trời không hề mưa, sương khói lại càng không có nhưng sao trên da mặt vẫn cảm nhận được cảm giác ướt át lạnh lẽo như vậy?

Cô không biết làm thế nào mình có thể về được tới khách sạn, chỉ biết là mình cứ đi cứ đi đến xém tí nữa đã cùng chiếc xe taxi màu trắng kia tông vào nhau. Qua loa vài câu liền được bác tài xế đưa đến nơi này. Đầu óc cô hiện tại đã vô cùng mệt mỏi, đến mức chỉ muốn vùi đầu vào giường lớn mà ngủ một giấc thật sâu, thật dài. Thậm chí không thể nào tỉnh dậy lại càng tốt. Vừa đến gần cửa phòng liền trông thấy nét mặt sa sầm của Khương Hàn. Vẫn xem như không thấy mà mở cửa đi vào phòng.

"Thẩm Mộng Dao, cô nên nhớ cho kĩ là bản thân đến nơi này là để đi làm việc chứ không phải đi chơi. Cô nhìn xem, mất tích mấy ngày trời, điện thoại thì khoá máy. Cô đang thử thách lòng kiên nhẫn của tôi sao" Khương Hàn đi vào theo sau liền tức giận mà đóng mạnh cửa lại, giọng nói không giấu được vẻ phẫn nộ lúc này.

"Xin lỗi, nhưng tôi muốn nghỉ ngơi. Phiền anh đi ra ngoài giúp, cảm ơn" Sau khi ngồi xuống sofa liền mệt mỏi nhắm hờ mi mắt.

[Hắc Miêu] Ác Ma Ép Yêu (Cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ