Va phải của nợ [Freenbecky]
Author: Soshiwinter1992 (Wattpad và fuhuz)
Disclaimer : Nhân vật không thuộc về au.
Pairing :Freenbecky
Rating : PG - 18
Category : hài hước, tình cảm...
P/s: Bình cũ rượu mới nhé ^^
Chap 1
"Becky, nhà này không chứa chấp đứa con phá hoại ăn chơi như mày, mau cút khỏi đây!" - Chủ tịch Armstrong tức giận quát to, ngay khi hay tin cơ ngơi nhà mình sắp phá sản vì dự án đấu thầu thất bại, về tới nhà còn nhận một hung tin con gái ông nợ tiền đánh bạc tới năm mươi triệu bạt thái, tim của Chủ tịch Armstrong đã muốn bay khỏi lồng ngực, cơn giận này không thể nuốt trôi nổi.
Becky biết bản thân không đúng, cô nuốt cơn ấm ức định đi vào phòng, không nghĩ tới ba mình lại tuyệt tình đến nổi đi vào phòng lấy vali của cô quăng nhanh quần áo vào trong.
"Ba!"
"Tao bảo mày cút đi, nhà này không chứa chấp đứa con nghiện bài bạc như mày, tao cũng sắp phá sản rồi, không đủ sức dung túng cho mày nữa đâu."
"Từ khi hiểu chuyện tới nay con có bao giờ đụng đến đồng nào số tiền của ba đâu, tất cả tiền con dùng đều là tiền con tự kiếm được, nay con thiếu nợ người khác con cũng đâu nhờ cậy ba phải giúp con, ba nỡ lòng nào tuyệt tình như thế sao?" - Đôi mắt đỏ rực hằn lên những mạch máu nhỏ li ti của sự căm phẫn, Becky gồng mình chịu đựng cái tát từ ba, đau đớn nuốt ngược nước mắt vào trong.
Chủ tịch Armstrong nhìn đứa con gái như vậy thở dài hạ thấp giọng, nhưng ý định vẫn không hề bị lung lay: "Mau đi đi, mày muốn bức tao tức chết mới vừa lòng hay sao?"
Lặng lẽ khụy gối xuống nhặt lại quần áo cho vào vali, Becky đứng dậy nhìn ba cô lần cuối khẽ cúi đầu chào ông mới quay lưng rời khỏi, cả thân ảnh nhanh chóng chìm vào màn mưa dày đặc và âm u phía trước.
Chủ tịch Armstrong dõi mắt nhìn theo đứa con của mình đến khi không thể nhìn rõ được nữa mới an tâm thở ra nhẹ nhõm: "Đi được là tốt rồi, cái nhà này sắp sụp đổ rồi, hãy đi đến nơi nào có tương lai và tốt hơn đi, con gái của ta."
.
.
.
Hắc xìììì!
Becky mệt mỏi nằm dài trên ghế sô pha nhà người chị, chán nản nhấp ngụm nước cho thông cái cổ họng đang rát buốt vì bị cảm của mình. Bên ghế đối diện, chị Nam, người chị cũng như bạn thân của cô vẫn chăm chú vào tiết mục dạy nấu ăn trong TV, lâu lâu đánh mắt lướt nhìn sang cô một lượt.
"Em định sống ở nhà chị luôn sao?"
"Trước mắt là vậy đó."
"Mơ đi, em cờ bạc nợ tiền người ta, lỡ như họ đến đòi nợ đập phá nhà của chị thì phải làm sao?"
Becky quay phắt sang Nam ném cho chị của mình cái lườm sâu sắc: "Chị nghĩ em tệ như thế sao?"
"Chứ còn gì nữa?" - Dù đang bị lườm nhưng Nam vẫn ráng bồi thêm, đôi mắt đen to tròn quyết hơn thua liếc lại.
Và Becky là người bỏ cuộc trước, cô đã chớp mắt trước cô chị này: "Thôi bỏ đi, em sẽ trả tiền nhà cho chị đầy đủ, còn về chuyện nhà của chị, chắc chắn không ai dám đến làm phiền đâu, em đã trả hết nợ ngay sau đó rồi."
Nam bắt đầu tò mò hỏi lại, Becky mà cô biết tuy là đứa không tốt lành gì, nhưng em ấy trước nay chưa bao giờ nói dối hay đùa giỡn trước mặt cô, đặc biệt là những chuyện liên quan đến tiền bạc.
"Là sao?"
Becky nhếch môi xoay người chuyển đổi tư thế, đưa chân gác luôn lên đùi Nam, lười biếng trả lời: "Thua ván bài đó chỉ là đánh lừa mọi người thôi, em đã thu về hai trăm triệu bạt từ việc cá cược lần này. Chị nghĩ xem?"
"Woa! Em nói thật?" - Nghe nhắc tới tiền, hai mắt Nam lập tức sáng rỡ lên, bởi vì khác với Becky, từ nhỏ Nam phải rất vất vả và nổ lực để kiếm kế sinh nhai, cho nên cô rất ngưỡng mộ những người kiếm được nhiều tiền, và trong đó có cả đứa em thân thiết này.
"Thật, nhưng từ giờ em không thể chơi bài nữa rồi, có hơi tiếc đó." - Đây cũng là điều cô hơi đắn đo để ra quyết định, sau ván bài định mệnh đó, cô sẽ không tiếp tục ván bài nào khác, số tiền này cũng đủ để Becky ăn chơi một thời gian dài. Chỉ có điều...
Bàn tay bất giác chạm lên má của mình, nơi còn hằn dấu tay hơi sưng đỏ, ba của cô trước nay chưa bao giờ thừa nhận năng lực của cô hết.
"Chán quá, em đi ngủ đây!"
"Becky à, ngày mai chị nghỉ, chúng ta đi hẹn hò và mua sắm đi nha!" - Nam nói với theo, đôi mắt cong lên cố tạo thành nụ cười nhưng trước khi cô kịp làm điều đó đã nhận ngay cái gối bay vào mặt tiền của mình.
"Phũ phàng thật!"
.
.
.
"Vivian, ngày mai không đi học, con muốn mẹ đưa con đi đâu chơi nào?" - Freen vuốt tóc con gái sáu tuổi của mình, yêu thương hỏi.
Vivian thoải mái nằm trên đùi mẹ, đôi mắt nai to tròn mở ra khi đã biết nơi mình muốn đến: "Vivian muốn đi mua quần áo mới, Vivian sắp đi học rồi, cũng phải ăn mặc cho đàng hoàng lại ạ."
Freen buồn cười nhìn lời lẽ nói rất có lý của con gái, thế nhưng vẫn nhịn xuống giả vờ hỏi: "Vậy ra trước giờ đồ con mặt không có cái nào đàng hoàng hết sao?"
"Ý Vivian không phải vậy, Vivian muốn ăn mặc lịch sự hơn mà."
"Con nít mà cũng muốn lịch sự sao?" - Lần này Freen đã không nhịn được phải bật cười, con gái của cô mới sáu tuổi nhưng còn lễ nghĩa và lo xa hơn cả người lớn nữa.
Vivian phồng má giận dỗi, con bé ngồi hẳn dậy đi đến bàn lấy ipad ra chơi, không thèm trò chuyện cùng mẹ nữa.
"Vivian, tối rồi, qua đây ngủ đi con!"
"Vivian muốn xem truyện tranh một chút, mẹ ngủ trước đi!"
Freen nhìn hai má phúng phính hờn dỗi của tiểu thiên thần, trong lòng cảm thấy hạnh phúc lâng lâng, nhờ có Vivian cô mới có thể sống tiếp cuộc sống vô vị này. Nguồn sức mạnh to lớn, vitamin của cô chính là tiểu bảo bối.
TBC.