Chương 7

2.3K 66 0
                                    

[Chỉ cần xóa sạch mọi thứ, sẽ không ai có thể lần ra.

Sẽ không ai có thể tìm ra đứa nhỏ của gã]

Trong căn phòng lớn bốn phía đều lắp cửa kính, ánh sáng tràn ngập dường như chẳng thể chiếu rọi gã đàn ông trầm mặc ngồi trước bàn làm việc kia.

Màn hình lớn trước mặt gã đang chiếu đi chiếu lại đoạn thu của camera an ninh tại thư viện vào ngày gã và đứa nhỏ đến. Alexa, trợ lý AI của gã, đang phân tích và tìm kiếm danh tính của từng người ở trong phạm vi hai mét xung quanh chỗ gã và đứa nhỏ đứng. Cứ tìm được thông tin của người nào thì sẽ gửi về màn hình phụ ở bên tay trái của gã.

Không một ai, đứa nhỏ không quen biết bất cứ ai trong đám người này.

Gã đã đối chiếu với kho dữ liệu ghi hình ở vòng giám sát cũ mà đứa nhỏ từng đeo khi còn đi học, không có một ai trùng khớp cả. Cũng không ai trong số những người này là người lai thuộc hệ đối lập.

Vậy thì tại sao đứa nhỏ đang yên đang lành lại lên cơn rối loạn?

Alexa đã tính toán số liệu, thời gian phản hồi để dẫn đến một cơn dị ứng của đứa nhỏ cần ít nhất ba phút đối với tiếp xúc thân mật, bảy phút đối với tiếp xúc gần, và tiếp xúc xa sẽ chỉ gây một vài triệu chứng dị ứng nhỏ chứ không thể gây ra cơn rối loạn.

Khoảng thời gian đứa nhỏ chờ gã đăng ký mượn sách còn chưa đến hai phút.

Ngón trỏ gõ nhẹ trên bàn, gã đàn ông đang suy nghĩ.

Gã là người biết rõ nhất, yêu cầu đầu tiên của mọi loại dị ứng là gặp phải tác động. Ngược lại, để một loại dị ứng manh mún và phát triển thì cần cho nó một môi trường, một điều kiện thuận lợi.

Đứa nhỏ bẩm sinh vốn yếu ớt, nhưng không mẫn cảm như bây giờ. Nếu không thì mười năm đầu đời nó đâu có thể sống trong cái trại trẻ mồ côi lúc nhúc trẻ con Trái đất chưa được tiêm vaccine đầy đủ cơ chứ.

Bệnh rối loạn miễn dịch của nó là sau thời kỳ phân hóa mới bị.

Đứa nhỏ không có kiến thức về loài của mình, gã đàn ông cũng cố tình không dạy nó.

Cho nên trong giai đoạn phân hóa, nó chỉ làm theo bản năng, bám lấy người duy nhất mà nó quen thuộc suốt bao nhiêu năm. Dựa dẫm, ỷ lại, rồi sinh ra phụ thuộc.

Nó không ngờ, chính nó là người nuôi dưỡng căn bệnh của mình.

Mà gã đàn ông vẫn làm tròn vai trò của một người giám hộ, ôm nó mỗi đêm, dỗ dành nó, vỗ về nó, bao bọc nó.

Chỉ cần nó không rời khỏi gã quá lâu, nó sẽ không xảy ra rối loạn.

Gã thuận lý thành chương, nhốt đứa nhỏ vào trong lãnh địa của mình, giấu đứa nhỏ dưới đôi cánh của mình, không cho thế giới được nhìn thấy nó nữa.

Thế giới của đứa nhỏ không lớn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có gã, và vài người nữa.

Gã đã sắp xếp rất cẩn thận rồi. Những người đó sẽ không thể gặp lại đứa nhỏ được đâu.

Gã và EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ