Chương 8

1.9K 60 6
                                    

[Thăm dò]

---------------------------------------

Trời về chiều mưa tầm tã.

Bên ô cửa kính sát đất, đứa nhỏ kê giá vẽ. Màu vẽ lăn lóc khắp tấm vải mà Ed trải ra cho nó ngồi.

Mưa hắt lên kính, chẳng thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài, chỉ thấy ánh đèn điện từ các tòa nhà lân cận và dải đèn của xe cộ đi lại nhấp nháy phía xa.

Lâu rồi đứa nhỏ không vẽ.

Nó vẽ rất chậm. Nó thích vẽ trên giấy khổ lớn, mỗi bức vẽ nó đều dành thời gian tỉ mẩn tỉa tót từng chi tiết, từng điểm màu.

Lúc nào nó có hứng thì mới đặt bút, cho nên những bức vẽ của nó hàng mấy tháng trời mới xong.

Trong phòng làm việc của gã đàn ông treo hai bức tranh của nó.

Một bức nó tặng vào ngày sinh nhật gã bốn năm trước, vẽ trên giấy kích cỡ 2x3m. Gã treo phía sau bàn làm việc của mình. Nó vẽ bóng lưng gã trước hoàng hôn đỏ như máu, đồng xanh rợp cỏ, và phía xa, ngay bên dưới mặt trời chếch xuống bên phải, là một tòa nhà đang cháy nghi ngút.

Gã đàn ông kể lại rằng nó không để cho gã xem quá trình vẽ. Mỗi ngày vẽ một ít, vẽ xong sẽ phủ vải lên, suốt hai tháng trời. Ban ngày đi học đi học, tối về vẽ. Khi tặng bức vẽ này, nó đã nói đây là ký ức đầu tiên của nó về gã.

Bức tranh thứ hai nó tặng gã là vào khoảng ba tháng sau khi nó mất trí nhớ. Thực ra không phải là nó chủ động tặng, mà gã đã hỏi xin, rằng gã có thể treo bức tranh này trong phòng làm việc của mình không. Đứa nhỏ đồng ý, cho nên gã treo lên bên cạnh giá sách, bên tay phải của bàn làm việc. Bức tranh không lớn lắm, vẽ bìa rừng gặp biển rộng. Cổ thụ cao khuất trời xanh, bãi cát bạc màu ngắn ngủi chẳng ngăn được biển xanh vỗ sóng đánh bung bọt trắng dưới rễ cây.

Đó là mùi hương mà nó ngửi thấy ở gã đàn ông. Thẳm sâu hương gỗ của đại ngàn và mênh mang tựa biển khơi.

Khi đó trí nhớ của đứa nhỏ chẳng nhiều nhặn gì, cho nên bức tranh nó vẽ kia hoàn toàn theo cảm tính, giống như bản năng, lại giống như sự ghi nhớ của cơ thể.

Gã đàn ông còn mang một bức tranh khác nó vẽ đem đi trưng ở phòng làm việc ở chỗ làm của gã. Đứa nhỏ vẫn chưa có cơ hội được xem.

Ting ting!

Tiếng chuông cửa.

Lần đầu tiên kể từ khi ở căn hộ này, đứa nhỏ nghe thấy tiếng chuông cửa.

Chẳng bao giờ có khách ghé thăm. Kể cả có người giao hàng đến thì gã đàn ông chỉ yêu cầu giao ở sảnh cho nhân viên lễ tân rồi Ed sẽ xuống lấy hoặc gã sẽ nhận khi đi làm về.

Đứa nhỏ đứng dậy, lật đật đi ra cửa. Ed cũng đi theo sau nó.

Ting ting ting!

Dường như người bấm chuông không có kiên nhẫn. Đứa nhỏ bấm màn hình ở cạnh cửa, một khuôn mặt nữ giới xuất hiện. Xinh đẹp, trưởng thành, và trang điểm đậm.

"Xin chào".

Đứa nhỏ lên tiếng.

"Ồ chào". Giọng người phụ nữ rất dễ nghe. "Tôi được gọi đến cho tối nay, có thể mở cửa được không, ngoài trời mưa lạnh quá".

Gã và EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ