Chương 15

1.8K 65 5
                                    

[Robot giúp việc thực ra là robot chiến đấu cấp cao, căn penthouse thực ra là một lồng giam, TV bị cắt mọi kênh đưa tin, mọi thiết bị liên lạc trong nhà bị giới hạn một liên hệ duy nhất.

Đứa nhỏ giống như bị đánh cho tỉnh ra.

Suốt bấy lâu nay, nó đang sống trong một nhà tù].

——————————

Gã đàn ông hơi cúi đầu để đứa nhỏ vòng cà vạt lên cổ áo. Đôi bàn tay nhỏ nhắn cẩn thận thắt từng vòng. Có lẽ lâu rồi em chưa thắt cà vạt cho gã cho nên hơi gượng tay. Miệng em khẽ mím, hai hàng mày cũng hơi nhíu lại. Gã còn chưa mất kiên nhẫn mà nhìn em thì có vẻ sắp cáu rồi.

"Windsor hả?" Gã hỏi.

(Windsor: một kiểu thắt cà vạt nam cổ điển với cách thắt cầu kỳ, phù hợp cho những dịp trang trọng)

"Dạ" Đứa nhỏ gật đầu.

"Thế thì ngược rồi, em phải thắt vòng lại" Gã nhắc.

Đứa nhỏ "à à", nhận ra mình thắt sai từ đầu, lật đật tháo ra thắt lại, nhỏ giọng:

"Chú chờ em một lát".

"Ừm, không vội" Gã đàn ông đáp.

Cục cưng biết hôm nay gã dự hội nghị cho nên cố tình thắt cà vạt cho gã kiểu Windsor. Mặc dù hơi loắng ngoắng tay chân và cần gã nhắc vài lần thì cuối cùng em bé đã thành công thắt được nút Windsor ra hình ra dạng.

Hiếm lắm mới được một hôm em bé ngủ dậy đúng lúc gã chuẩn bị đi làm. Gã để em chọn kẹp cà vạt và khuy cài áo cho gã luôn. Đứa nhỏ quanh quẩn một lúc với ngăn tủ để đồ phụ kiện, hết nâng lên hạ xuống rồi lại ướm thử, chọn được khuy rồi còn phải hỏi cho chắc cốp:

"Chú ngồi ghế nào ở hội nghị á?"

Gã đưa tay ra cho em cài khuy măng sét vào cổ tay áo, cười cười trả lời:

"Đến thấy ghế nào còn trống thì tôi ngồi".

Người lớn tuổi thường nói hàm ý, đứa nhỏ bật cười vì cho rằng đó là lời đùa, không hiểu hết hàm ý, nhưng có lẽ sẽ không ai dám phàn nàn về cái khuy măng sét vàng nạm đá này đâu.

Trước khi gã đàn ông ra khỏi nhà, đứa nhỏ còn nũng nịu ổm cổ gã đòi hôn thêm vài lần. Gã miệng thì lầm bầm chê em "Nhõng nhẽo quá đấy", nhưng tay thì rất thành thật kéo eo đứa nhỏ lại gần để hôn.

Hôn chán, đứa nhỏ đẩy gã ra, quen tay chùi mép:

"Chú đi đi không lại muộn".

Gã bị đuổi nhưng vẫn cố níu kéo thêm được cái thơm chụt rõ to lên khoé miệng em. Gã nhéo nhẹ mũi em, giọng nửa đùa nửa thật:

"Tôi đến giờ nào cũng là đúng giờ".

Em cười khanh khách đẩy gã đàn ông ra huyền quan, hôn gió rồi ngoan ngoãn vẫy tay chào gã.

Thì gã đàn ông cũng nói có sai đâu.

Khi gã đến chỉ còn duy nhất một vị trí.

Ghế trống bên phải ghế chủ toạ đã được lấp đầy. Chủ toạ gật đầu một cái, lên tiếng thông báo hội nghị chính thức được bắt đầu.

Gã và EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ