Chương 4

2.9K 72 1
                                    

[Hồi tưởng - Hiện tại]

-----------------------------------------

Trời mưa tầm tã.

Buổi điều trần lê thê từ đầu giờ chiều đến tối muộn. Vai áo măng tô dính nước mưa, cả người mang theo hơi lạnh, gã đàn ông mở cửa nhà, còn chưa mở hết cánh cửa đã thấy cấn cấn, gã theo phản xạ cúi đầu nhìn.

Vật nhỏ ngồi thụp phía sau cánh cửa, vì bị cửa đẩy lùi một khúc mà co ro ngồi trong góc, đôi mắt như hai hòn ngọc trong veo ngước nhìn gã. Thân mình nhỏ xíu mặc áo sơmi rộng thùng thình, tay áo luê thuê chẳng được vén gọn, thò ra bàn tay nho nhỏ trắng nõn như búp hành, nắm ống quần gã.

Dường như phong trần cả ngày được trút lại bên ngoài cửa.

Gã đàn ông xốc nách đứa nhỏ bế thốc lên, đóng cửa lại, giọng nói trở nên dịu dàng:

"Bé con chờ tôi về à?".

Đứa nhỏ không đáp, thay vào đó thơm một cái lên chiếc cằm nhú râu của gã đàn ông. Đứa nhỏ vừa mới tắm xong, cả người sạch sẽ mùi sữa tắm trẻ em dìu dịu, khiến gã đàn ông không nhịn được mà thơm khắp khuôn mặt nhỏ xinh non mềm.

Đứa nhỏ bị râu cằm của gã cọ ngứa, rộ lên tiếng cười khanh khách như chuông bạc.

Gã đàn ông bế đứa nhỏ vào phòng ăn, bữa tối đang được người máy giúp việc hâm nóng. Đứa nhỏ hay gọi người máy là Ed vì không nhớ được mã số. Gã hỏi sao em lại gọi là Ed, em bảo rằng con cún mà em nuôi ở cô nhi viện cũng tên là Ed.

Bởi vì gã luôn về muộn, cho nên Ed sẽ cho em ăn trước. Trẻ con lỡ bữa dễ bị đói.

Em vừa ngoan vừa hiểu chuyện, dù đã ăn trước nhưng vẫn ngồi bên cạnh khi gã đang ăn, chầm chậm uống sữa, thỉnh thoảng đáp lại vài câu gã hỏi. Gã sẽ hỏi em hôm nay học viết được cái gì, đọc được sách gì.

Đứa trẻ vừa mới bị ép buộc tách khỏi môi trường nuôi dưỡng quen thuộc cho nên đối với người mà nó nhận định là đã cứu mạng mình thì tất nhiên nảy sinh dựa dẫm vô thức. Nó rất bám gã đàn ông, mà gã cũng nuông chiều nó. Chỉ cần gã ở nhà thì sẽ luôn bế nó trên tay, đút cho nó ăn, tắm cho nó, ôm nó ngủ. Một người lai nhỏ được nuôi lâu ngày trong môi trường chỉ có tiếp xúc độc lập với một người duy nhất không cùng huyết thống, chắc chắn ít nhiều sẽ sinh ra thói quen phụ thuộc.

Nếu như nhân viên phúc lợi của Cục Bảo vệ Quyền Phụ nữ và Người lai mà biết gã giấu một người lai nữ hệ phát triển khứu giác chưa đến tuổi phân hóa không có huyết thống với gã trong nhà, chắc chắn gã sẽ bị kết tội bắt cóc và lạm dụng. Nhưng cái ghế của gã trong Hệ Thống lại vững đến nỗi cho dù gã có thật sự làm cái việc mình bị gán tội danh lên người lai nhỏ này ngay bây giờ, kể cả Cục trưởng cũng chẳng dám nhúng tay.

Nhưng gã không bệnh hoạn đến mức đấy.

Gã biết chứ, em vẫn còn rất nhỏ, và gã thì phải thật dịu dàng.

Đứa nhỏ bẩm sinh đã yếu ớt, trái gió trở trời là bệnh ngay. Có lần nó sốt cao, mê man không biết gì, cứ khóc rấm rứt vì nghẹt mũi không thở nổi và đau đầu. Đấy cũng là lần đầu tiên cấp dưới thấy đội trưởng của bọn họ bỏ về giữa giờ làm, còn lôi theo bác sĩ của bọn họ.

Gã và EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ