''Cậu làm tớ đau đấy'' Huệ kêu lên oai oái.
''Học đã dốt rồi lại còn bày đặt đú đởn'' Minh quắc đôi mắt cay nghiệt phán xét nó, khuôn mặt vì tức giận mà trở nên đỏ gay, ngực cũng phập phồng lên xuống.
''Đú đởn cái gì cơ'' Huệ ngỡ ngàng nhìn Khánh Minh, hóa ra trước giờ nó trong mắt cậu, nó lại là loại người như thế.
''Lại còn cái gì à? Bày đặt bú v.a.p.e cơ đấy, Huệ thì ghê rồi''
''Này cậu đừng có mà quá đáng''
''Qúa đáng cái gì chứ không phải thế à?''
Chát
Tiếng bạt tay chói tai khiến tất cả mọi người đều ngỡ ngàng quay lại, Huệ hai mắt đỏ lựng chạy đi để lại Khánh Minh với một bên má sưng vù. Khánh Minh sờ lên khuôn mặt đỏ rát vì cái tát của Huệ cáu kỉnh, tay bé tí mà vả cái làm cậu muốn bay luôn cái mặt.
***
Cô giáo chủ nhiệm của tôi có một thói quen rất lạ, mỗi kì cô sẽ cho đổi chỗ một lần với lí do ngớ ngẩn là để cho chúng tôi làm thân được với tất cả các bạn trong lớp nên cho dù ghét nhau lắm cũng phải ngồi chung với nhau ít nhất một lần và cuối cùng điều tôi luôn lo sợ cũng xảy đến. Tôi chung bàn với thằng Đức.
''Nhìn cái l**'' Nó kéo ghế cái xoạch rồi thả người nằm bò xuống bàn ngủ tiếp
Có ai nghe thấy tiếng động mà không nhìn lên không, làm như mình có giá lắm, tức gần chết.
''Ê Duy Khang cùng dãy à, mắn rồi có gì cứu anh em với nhé''
Thằng Khôi reo lên làm tôi ngờ nghệch đảo mắt xuống thì thấy bóng dáng cao lớn của Khang đang ngồi ngay sau, cửa sổ mở toang, vạt nắng nhàn nhạt chiếu lên người cậu, Khang ung dung ngồi vắt chéo chân lên bàn, trông giống như hoàng thượng đang nhìn ngắm thiên hạ của mình vậy, cậu cười khẩy nhìn tôi với ánh mắt thách thức.
''Nhìn gì?''
''Không có gì'' Tôi xụ mặt
Thằng Đức vẫn vậy, nó đi học buổi đực buổi cái nếu nó có đi thì cũng chỉ đến lớp để ngủ nên tính ra tôi khá thoải mái. Cô Thanh Vân đang giảng bài trên bảng, tiếng cô văng vẳng khắp phòng học, giữa cái nắng oi bức đến hơn 30 độ, tôi khẽ ngẩng đầu, lấy mu bàn tay quệt mồ hôi, ánh nắng gay gắt hắt lên cửa kính làm tôi cảm thấy trước mắt loang lổ nhiều màu xanh đỏ. Nóng đến mức muốn ngất xỉu.
Tô đang cố hí hoáy chép từng câu cô cho vào trong vở thì bắt gặp cặp mắt mở to hết cỡ của thằng Đức, nó gối tay lên bàn nhìn tôi mỉm cười, cặp mắt ti hí đảo khắp người tôi dò xét, giống một thằng biến thái bệnh hoạn.
Tôi hắng giọng kéo dịch ghế của mình ra xa một chút, giở sách liên tục trên bàn.
Thằng Đức nhìn thấy hành động này của tôi, nó bật cười thành tiếng lên hỏi
''Sợ tao à?''
Nghe cái điệu cười của nó chối tai không chịu được. Như tiếng công nông hết xăng xả khói bạch bạch ngoài đường.
''Mày hay thật đấy, tao đã làm gì mày đâu mà mày nhìn tao như kẻ thù thế?"
"Thế cơ đấy" Tôi dài môi phản bác lại nó, tôi sẽ mãi không bao giờ quên nó ở trên hành lang, kích đểu thằng Hoàng đánh tôi đâu. Thằng chó!
BẠN ĐANG ĐỌC
Cà Phê Sữa
RomansDiệu Anh hướng nội nhút nhát nhan sắc ở mức '' trung bình '', thành tích học tập không quá kém cỏi nhưng cũng chẳng có gì nổi bật, cuộc sống bình ổn của cô trôi qua như vậy cho đến khi cô gặp Duy Khang - nam thần học giỏi, chơi thể thao ''cừ'' đặc b...