Jeonghan và Minhyuk chờ thêm hơn hai mươi phút nữa cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh phía bên ngoài truyền tới.
Jeonghan đang nhàm chán nghịch ly nước cam trên bàn liền lập tức bật dậy hớn hở nhìn ra cửa, nốn nao như chính bản thân mình đi xem mắt vậy.
Woaa~ đối tượng đó đó của hyukie tới rồi!!
Cánh cửa phòng riêng vừa được mở ra, gương mặt đánh phấn trắng hếu đầy dấu chân chim với đôi môi tô đỏ như chú hề đập vào trong mắt Jeonghan, khiến cậu xém tý nữa đui luôn.
Oái cái gì thế này!!? Năm, sáu mươi tuổi rồi còn đi xem mắt người hai, ba mươi mấy tuổi sao?!
Minhyuk đỡ lấy cậu bạn đang choáng váng, không cần nói ra cũng biết Jeonghan bị cái gì, cậu ta rất tâm linh tương thông mà vỗ vỗ vai Jeonghan.
Hiểu lầm, người đi phía sau mới đúng kìa!
Jeonghan hí mở một mắt ra nhìn.
À há? Ừ đúng xinh thật đó, đây mới đúng là người nên xem mắt nè~.
Jeonghan vuốt ve lồng ngực đang đang bị trái tim hoảng loạn đánh đấm túi bụi, dỗ cho nó bình tĩnh lại.
Không phải cậu chê bai gì hình dáng của người phụ nữ kia, chỉ tại bà ấy ăn mặc và trang điểm có chút...uhm... không hợp với tuổi thật chút nào, cậu chỉ giật mình chứ không phải chê bai nha.
Nhìn cũng biết phụ huynh ở nhà không yên tâm nên mới theo con gái đi xem mắt rồi, Jeonghan và Minhyuk cũng không ngại phiền về vấn đề này, hai đối hai cũng dễ nói chuyện, ai ngờ tiếp theo lại đi vào thêm một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, anh ta đóng cửa lại, ánh mắt giống hệt bà mẹ ngó nghiêng đánh giá căn phòng.
"Phòng gì mà nhỏ có tý xíu vậy, đã là VIP rồi chưa sao?"
Người phục vụ dẫn khách vào chỉ cười gật đầu cho có lệ, cô biết bên trong là đang tổ chức xem mắt se duyên, vẻ mặt bên ngoài thì tươi cười nhưng trong lòng đã mắng đến thúi đầu ba mẹ con kia rồi.
Ủa gì vậy trời, đi xem mắt mà kéo đến đông thế này là tính ăn chực cơm hay gì. Đã vậy còn phách lối như ta đây sang trọng lắm á, tởm.
Phục vụ nhìn hai người thanh niên bên trong lịch sự dễ thương nên mới có ý bênh vực ở trong lòng, nếu mà so ra thì cô gái kia mới chẳng xứng với một ai trong hai người họ cả.
Jeonghan và Minhyuk không nghe thấy tiếng lòng của cô phụ vụ, các cậu chỉ đang khách khí chào hỏi một nhà ba người vừa bước vào kia thôi.
Jeonghan nghiêng đầu nhìn cô phục vụ, chất giọng rất nhẹ nhàng lịch sự.
"Cô có thể lên món rồi, cảm ơn".
Lễ nghi của Jeonghan được Hong Jisoo dạy dỗ rất tốt.
Cô phục vụ rất thích Jeonghan, người gì mà vừa trắng trẻo vừa đáng yêu, thật sự muốn bế về nhà để ngày nào cũng được véo má quá >0</~.
Còn chưa kịp sàm sở Jeonghan trong ý nghĩ xong thì cô phục vụ đã bị tiếng nói của Yoo Seo Hwa làm cho giật mình.
"Đã gọi món rồi kia á? Tôi kén ăn lắm, gọi mấy món rác rưởi tôi không nuốt nổi đâu. Phục vụ, đem menu lại đây còn đứng ngẩn ra đó làm gì, thật chậm chạp".

BẠN ĐANG ĐỌC
AllHan Fanfic - Em trai, xin nhịn một chút!!
FanfikceJeonghan cuối cùng cũng được cha ruột tìm về sau nhiều năm thất lạc. Jeonghan chỉ nghĩ đơn giản là được sống cùng cha trong một ngôi nhà nhỏ, nhưng không ngờ "căn nhà" mà Jeonghan ở không những không nhỏ, lại có tới mười hai người anh em cùng cha kh...