11.

3.6K 260 19
                                    


________
Lê Sang Hách mặt tái nhợt đi khi nghe Kim Hách Khuê nói, Trịnh Chí Huân vội ôm lấy em vào lòng vỗ về.
- H-huân ơi....hức...súyt nữa thì con chúng mình...
Trịnh Chí Huân đau lòng lau đi nước mắt lăn dài trên đôi má xinh.
- Ngoan, không sao rồi. Con chúng ta không sao rồi. Vợ ngoan đừng khóc!
- Nếu..nếu con có mệnh hệ gì...anh...hức...anh chết mất. - Sang Hách cắn môi, nước mắt lăn dài trên mi khiến Trịnh Chí Huân đau lòng muốn hỏng.
- Ngoan, mất đứa này thì mình tạo đứa khác. Hách là quan trọng nhất, không được nghĩ bậy!
- Cái thai không sao. Cũng may là lượng độc cô ta bỏ vào thức ăn là rất ít.
Kim Hách Khuê nhấc bút, viết đơn thuốc rồi giao cho dược đồng.
- Hẳn là muốn Sang Hách bị trúng độc mãn tính, sau này đứa trẻ sinh ra sẽ chết non. May mắn lớn lên thì sẽ không sống nổi qua ba tuổi.
Sang Hách ôm bụng, hai mắt đầy hận ý:
- Tớ chưa hề làm gì cô ta, mà sao cô ta nỡ hại đến con tớ. Huân, anh phải trả thù này.
Trịnh Chí Huân gật đầu, hai mắt đầy sát ý liếc về phía cửa phòng:
- Em sẽ khiến cô ta sống không bằng chết!
- Đừng kích động. Cũng may là thuốc dưỡng thai tớ kê cho cậu có thành phần định thai, khắc hoa hồng. Cái thai tuy không sao nhưng cảm xúc của cậu dao động quá mạnh cũng sẽ làm động thai đấy. Bình tĩnh đi.
Kim Hách Khuê như có ma lực, giọng nói anh vừa cất lên đã làm dịu đi cảm xúc của mọi người trong phòng.
Lê Sang Hách hít sâu rồi từ từ thở ra, tay đặt lên bụng vuốt ve an ủi:
- Con ngoan, ba nhỏ xin lỗi con. Súyt nữa thì ba hại con rồi.
- Ba lớn cũng xin lỗi. Tất cả là do ba không biết bảo vệ hai người. - Trịnh Chí Huân cũng đặt tay lên tay em, vuốt ve.
- Thế bây giờ tính sao? - Kim Hách Khuê nhìn hai người đang dán sát vào nhau, như sắp hôn thì vội lên tiếng. Đùa, anh không muốn ăn cơm chó trực tiếp đâu nhé.
- Tý, ra bảo lính bắt trói con ả nhốt vào phòng củi đi. Bỏ đói nó, ngày mai xử lý. - Sang Hách nghiến răng, thù mới hận cũ em sẽ tính luôn một lần.
- Được rồi, uống thuốc vào rồi đi nghỉ ngơi đi. Có gì thì mai tính sau. - Hách Khuê châm lên đầu em vài châm cho định thần rồi xua tay đuổi Trịnh Chí Huân ra ngoài.
_____
Đêm qua là một đêm dài đối với Hà Yến.

Từ nhỏ, cô ta đã biết bản thân mình có nhan sắc mong manh, yếu đuối. Là loại con gái mà bao thằng đàn ông muốn che chở. Mẹ cô ta dạy con, rằng: "Thứ gì là của mình, sẽ là của mình, thứ gì không phải của mình, thì phải tìm mọi cách, cướp về cho bằng được!"
Dù không có cha, nhưng ỷ vào gương mặt cùng tài ăn nói. Cô ta sống hết sức sung sướng, không thua kém gì cô cậu con nhà giàu. Thậm chí, lợi dụng lòng thương hại của mợ Cả Hiển, cô ta được cho đi học y sĩ, cái nghề mà bao người mơ ước được chạm tới.
Thế nhưng, cô ta vẫn luôn không hài lòng. Cái cô ta muốn, là danh phận tiểu thư khuê các chính thống. Nó sẽ là bàn đạp cho cô ta bước chân vào giới hào môn, thượng lưu thế gia.
Và cô ta ghen tị với Sang Hách.
Cùng là phận con vợ sau, Sang Hách lại được xem là trưởng tử, được ăn trên ngồi trước, kẻ hầu người hạ. Con vợ cả cũng thương yêu em hết mực, dường như Sang Hách vừa sinh ra đã được ông trời ưu ái.
Cô ta là kết quả giữa mối tình lén lút của bà Hà và một kẻ đã có gia đình. Vợ người đó không phải dạng vừa nên mẹ cô ta đành hạ sinh trong cô đơn, may mà Văn Như Tú (Bà Lê) lúc ấy đi chùa về, xót thương nên đón về nhà chăm sóc.
Mẹ cô ta cũng không phải dạng vừa, sinh cô ta được một năm thì thành công dụ dỗ em trai bà Lê. Bà ta được cưới về nhà họ Văn, nhưng chỉ mang phận vợ lẽ. Anh chị em con vợ cả chẳng để đứa con hoang này vào mắt, cha kế thì chẳng đoái hoài đến. Tâm lý dần trở nên vặn vẹo hơn.

[Choker] Dật Lạc Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ