jieduo 2

1.4K 128 9
                                    

Ích kỷ một chút cũng không sao. Người nào khiến mình đau lòng thì đừng gặp nữa, người nào khiến mình thất vọng thì dù tốt đến đâu cũng đừng qua lại nhiều…

Khi Triệu Lễ Kiệt chạy đến, Lê Duệ Xán đã từ biệt ông bà Điền xong, nhìn thấy gã thì chỉ lạnh nhạt dời tầm mắt.
- Vậy...con đi liền hả?
- Dạ con….
- Xán Xán! Triệu Lễ Kiệt mặc kệ sự có mặt của vô số người ở hiện trường, đi nhanh đến nắm lấy tay em lôi người xềnh xệch. - Theo anh!
- Này! Buông ra coi! Triệu Lễ Kiệt, buông tay. - Duệ Xán vùng vẫy hòng thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của gã.
Triệu Lễ Kiệt bị em vùng vẫy đến phiền lòng, gã dừng chân, nhân lúc em vẫn chưa định hình được mọi chuyện thì cúi người vác em lên vai
- Ơ? Làm cái gì đấy Triệu Lễ Kiệt! Thả ra!
Gương mặt cáo nhỏ mắt thường có thể nhìn thấy đỏ ửng lên, em càng vùng vẫy mạnh hơn.
Triệu Lễ Kiệt tiếp tục đi về phía phòng em, tay đưa lên vỗ vào cặp mông căng tròn
- Ngoan nào

Bước vào phòng, Triệu Lễ Kiệt tiện tay chốt cửa rồi đặt em xuống giường, đè cả người lên.
- Duệ Xán, nghe anh giải thích được không?
- Ừ, nói đi. - Duệ Xán gật đầu, thái độ bình tĩnh đến dị thường.
- Anh không muốn cưới Yến Cách cách nào cả, tất cả là do mẹ anh hiểu lầm, anh chỉ yêu Xán Xán. Em tin anh chứ?
- Ừ
"..."
Triệu Lễ Kiệt đã chuẩn bị tinh thần, rằng em sẽ không chịu nghe giải thích, hoặc em sẽ khóc lóc thậm chí là giận dữ với gã. Nhưng thái độ bình thản này lại khiến gã chẳng biết làm thế nào.
- Vậy...em không giận anh đâu, đúng không?
- Tại sao lại phải giận anh?
- Vì...vì mẹ anh nói anh muốn cưới... - Triệu Lễ Kiệt lắp bắp giải thích.

Duệ Xán dời tầm mắt, nhìn thẳng vào mắt gã
- Triệu Lễ Kiệt, cho anh một cơ hội duy nhất, trả lời em...
Gã gật đầu mạnh mẽ
- Cái gì anh cũng nói hết, Xán Xán cứ hỏi.
- Anh có thật sự yêu em không? Trả lời thật lòng!
- Anh yêu em nhiều lắm đấy, anh không biết tại sao em lại không tin vào tình yêu của anh, nhưng thật sự ấy! Anh yêu em!
Triệu Lễ Kiệt nhìn thẳng vào đôi mắt hồ ly xinh đẹp của người dưới thân mà nói.
- Được, em tin anh. Nhưng Triệu Lễ Kiệt, em hy vọng anh rõ. Em là một kẻ ích kỷ, nếu một ai đó khiến em bất an dù chỉ là thoáng qua, em cũng sẽ rời đi. Em hy vọng anh sẽ không làm em đau, nếu không... - Duệ Xán cười nhạt.
- Em sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện. Vĩnh viễn biến mất, anh sẽ không tìm thấy em đâu, không bao giờ.

Chỉ cần nghĩ đến việc, Lê Duệ Xán biến mất khỏi thế giới của gã, Triệu Lễ Kiệt đã đau đến hít thở không thông. Gã mạnh bạo hôn lấy em, cắn xé đôi môi xinh như muốn nuốt trọn cả người vào bụng.
- Đừng như vậy, Xán Xán. Đừng rời xa anh, anh sẽ phát điên mất thôi. Xin em!
- Nếu sợ mất em thì phải biết giữ em cho tốt, hiểu chưa Triệu Lễ Kiệt!

Duệ Xán không đi nữa, em và Triệu Lễ Kiệt lại quay về thủa mới yêu mặn nồng.
Triệu Lễ Kiệt có lẽ vì lần đó doạ sợ, giờ gã khư khư dính lấy em. Gã cũng đã cứng rắn nói với mẹ mình, rằng người duy nhất mà gã yêu là Duệ Xán, gã chỉ lấy Duệ Xán, không phải em thì không là ai cả.
Triệu Phu Nhân chỉ im lặng, không rõ là bà đã chấp nhận con trai yêu một nam nhân đến từ nước Việt xa xôi, hay là đang án binh bất động, chờ đợi thời cơ để chia rẽ uyên ương.
Triệu Phu Nhân cho mời Duệ Xán đến Phủ để nói chuyện.
Em sớm đã đoán được sẽ có ngày này, chẳng có người mẹ nào muốn con mình lấy một kẻ không rõ lai lịch cả, hơn nữa với bên ngoài, hiện giờ em vẫn mang thân phận nam nhân, danh bất chính ngôn bất thuận.

[Choker] Dật Lạc Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ