Bảng A: STT - 3

625 24 1
                                    

Couple: BigDaddy x Thái VG
Đề thi: Si Mê - Hades

__

Sài Gòn ngày đầu sau giải phóng.

Ngày Quốc tế Lao động đầu tiên Sài Gòn trọn vẹn trở về trong lòng dân tộc, ghi đậm dấu ấn với hàng chục ngàn người đổ ra đường giương cao cờ Tổ quốc và ảnh Bác Hồ kéo về Dinh Độc Lập mừng chiến thắng. Chỉ vừa mới tờ mờ sáng thôi cả thành phố đã được đánh thức bởi những bản nhạc giải phóng hào hùng vọng ra từ loa phát thanh được đội quân chiến thắng mang về lắp từ chiều hôm trước.

Màu nắng rực rỡ ươm đầy khắp mọi nẻo đường nhỏ. Tôi cầm chặt chiếc máy ảnh trên tay, giương lên chụp lại lá cờ giải phóng đang được cắm trên chiếc Com-măng-ca, chụp lại cả những nụ cười tươi thắm của người dân Sài Gòn.

Sài Gòn đã có một tháng 5 đi vào ký ức dân tộc.

Tôi lách mình ra khỏi dòng người huyên náo, vừa đi vừa xem lại những bức ảnh trắng đen đã được chụp. Giá mà có máy ảnh màu tôi cá chắc khung cảnh ngày hôm nay sẽ rực rỡ hơn gấp triệu lần. Tôi cầm trên tay quyển sổ nhỏ, ghi lại đôi dòng chữ hay ho vừa bật khỏi não, để dành cho đến ngày đăng báo.

Bầu trời Sài Thành được lấp đầy bởi tiếng ve ngân dài trong gió, bởi tiếng khóc sụt sùi lẫn trong những tiếng hô hào toàn thắng.

Dưới những tán cây, nơi những giọt nắng vỡ vụn trú ngụ tôi thấy một người họa sĩ. Anh ta ngậm trên môi điếu thuốc đã sắp tàn lửa, mãi cặm cụi với những nét chì vội vã. Ngọn gió lay nhẹ mái tóc ngắn của anh làm chúng rơi khỏi nếp, sợi ánh sáng le lói chạm lên mắt anh, khắc sâu vào đôi đồng tử nọ thứ ánh sáng nhạt màu.

Tôi đặt máy lên trước mắt, ngắm nhìn anh qua óng kính phai mờ. Người đàn ông ngẩng lên và nhìn thấy tôi, anh ta nghiêng đầu mỉm cười, thả những sợi khói mỏng tan rơi khỏi khóe môi. Tim tôi như hẫng mất một nhịp, anh không phải người đẹp, nhưng anh cười đẹp.

Tách.

Tôi buông máy ảnh xuống, hai thái dương nóng bừng vì sức nóng của mùa hè và còn vì ngại. Nụ cười của anh khảm sâu vào thước phim một màu nắng, thước phim được ghi hình bằng mắt - chiếc máy ảnh màu duy nhất mà Vũ tôi có.

Lòng ngực nhỏ của tôi đang biểu tình, tôi thì ngại nó lại muốn nhiều hơn, nhiều hơn một lần chạm mắt. Tôi e dè ngẩng dậy nhìn anh, người đàn ông vẫn như thế, vẫn miệt mài với những trang giấy, rục rịch để vẽ một bức tranh khác.

Chúng tôi ngồi đối diện, cách nhau một con đường nhỏ, khoảng cách không quá xa nhưng tôi lại tưởng chừng chẳng thể với tới. Vì trong anh cứ như một tạo vật được chế tác từ nắng, có nụ cười rạng rỡ khiến trái tim non nớt của tôi phải say đắm, ngay lần đầu.

Sài Gòn đã cho tôi một tháng 5 đầy nắng.

Anh ta xé một tờ giấy khỏi quyển sổ đã úa màu, đưa lên cho tôi nhìn. Là tranh anh vẽ, anh vẽ tôi. Tôi trố mắt, là anh vẽ nhanh quá hay tôi đã mãi ngắm anh mà quên cả thì giờ? Tôi cũng không rõ nữa.

[WRITING EVENT] InspirationNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ