Bảng B: STT - 3

489 15 0
                                    

Couple: hieuthuhai x Ngô KIến Huy
Đề thi: Si mê - Hades

__

Mình Hiếu lật đật co người lại trong lớp chăn dày sụ. Sắc hồng của bóng chiều tà quét qua gò má nó, rải đầy xuống hiên nhà. Mùi đất sau mưa làm nó khoan khoái, nhưng tiết trời vẫn khiến nó rét run. Mười mấy năm ở nơi đầy nắng gió, nó chẳng biết Đà Lạt thơ mộng lại lạnh đến thế này.

Vậy mà anh đã quen với cuộc sống ở đây, trong những năm tháng mà bóng dáng nó còn chẳng có cơ hội tồn tại. Nó biết anh chuyển đến nơi này vì một người khác, và dù đã cố kiềm chế thế nào, nó vẫn thấy tim mình như nứt ra.

Anh không thay đổi nhiều, kể cả khi dấu vết thời gian đã kịp can thiệp vào khuôn mặt nó ngày đêm mong nhớ, nó thấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình vẫn là chàng trai ngày đó. Chỉ là, nụ cười rạng rỡ khi ấy giờ còn chất chứa một nỗi buồn man mác.

"Của em nè."

Giọng nói của anh cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của nó. Nó ngước mắt lên, cẩn thận nhận lấy ly cacao nóng hổi. Ngón tay thô ráp của nó khẽ đụng vào mu bàn tay lạnh cóng của anh. Và nó nhận ra, một cái chạm nhẹ nhàng đến vậy vẫn làm nó rung động như thuở còn xa lắm. Nó nói lí nhí, như để che đi sự bối rối:

"Cảm ơn anh."

Anh khẽ cười, vẫn dịu dàng, nhưng nó không thấy anh vui. Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh nó, lặng yên một thoáng. Anh nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, còn nó chỉ nhìn về phía anh.

"Lâu quá rồi, anh không biết em sẽ tìm đến đây."

Nó nhấp môi vào ly cacao, trong người ấm hẳn ra. Nó cũng không biết sao mình lại muốn đi tìm anh đến vậy. Có lẽ vì lâu quá không gặp, có lẽ vì thời gian chẳng thể xoá nhoà hình bóng anh trong kí ức của nó, hay có lẽ là sau hơn chục năm sống, nó rốt cuộc cũng hiểu thấu được tình cảm của mình. Sau cùng, Hiếu chỉ cười cho qua, vì cũng đâu thể nói, rằng nó thật sự nhớ anh đến nhường nào.

Em đã chờ thật lâu đến ngày em lớn, để có thể gặp được anh.

***

Trong ký ức mờ nhạt của Hiếu, nó gặp anh lần đầu vào năm nó bốn tuổi. Anh kể rằng hồi đó nó nhút nhát lắm, núp sau lưng mẹ mãi, đến tận khi anh dúi mấy viên kẹo lấp lánh vào tay mới dè dặt cất tiếng chào. Lúc nào nghe anh nhắc về chuyện cũ, nó cũng chỉ cười xòa theo anh, trong lòng vừa vui vừa buồn. Vui vì anh vẫn nhớ, và buồn vì trong mắt anh, nó vẫn luôn là thằng bé ngày đó.

Dù nó đã nghĩ về anh từ những ngày còn bé tí, nhưng nó không gặp anh được mấy lần. Suốt nhiều năm trời, cả tháng Hiếu mới thấy anh. Mẹ nó nói anh học ở trên thành phố, bao giờ có dịp mới quay về được thôi. Nó đã thấy mình lạ lắm, cứ mong mãi ngày anh đến, rồi lại buồn hiu khi anh vẫy tay chào tạm biệt.

Nó chẳng quan tâm đến nơi đô thị xô bồ, nhưng cứ mỗi lần anh qua nhà, nó bỏ hết trò vui với mấy đứa bạn cùng xóm, chỉ quấn quýt lấy anh đòi anh kể chuyện thành phố. Anh cười tươi lâm, nói nó nghe bao nhiêu điều, rồi còn đùa với nó, làm nó phải bối rối giấu vành tai đỏ ửng sau mái tóc bù xù như tổ quạ.

[WRITING EVENT] InspirationNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ