STT 6:

487 24 10
                                    

Couple: B Ray x Ricky Star

Từ khoá: Giấc mơ - Thương - Hoài niệm - Trọn vẹn

__

Nắng gắt len vào khe cửa, chảy dài trên gương mặt nhợt nhạt của cậu trai đang nằm trên giường. Hắn kéo rèm lại, để chúng thôi không làm phiền đến giấc ngủ trằn trọc của em nữa. Rồi hắn nghe tiếng thì thào, từ giọng nói đã từng quen thuộc mà hắn luôn muốn được nghe lại một lần nữa.

"Bảo ơi?"

"... Em vẫn nhận ra anh à?"

Em dường như không để tâm tới sự xuất hiện của hắn. Cứ như việc hắn đang ở đây là một lẽ hiển nhiên vậy.

"Sao lại không? Ngày nào anh cũng đến mà. Chỉ là hôm nay không mặc đồng phục thôi."

Hắn nghe tim mình thắt lại. Có phải sau ngần ấy năm, em vẫn sống trong nỗi nhớ dai dẳng? Hắn quay người lại, bước đến gần em. Hắn nắm lấy bàn tay gầy gò, nói với em thật dịu dàng:

"Tiến, nhìn anh. Anh là thật. Anh về rồi."

Em sững người vì độ ấm nơi bàn tay hắn, vì hắn đang ngồi trước mắt em, thật đến từng hơi thở. Chẳng biết sức lực ở đâu ra, em gần như bật hẳn dậy, ôm siết lấy hắn. Em sợ hắn sẽ lại biến mất như những lần trước, khi mà em còn chưa được chạm vào.

Và em khóc. Khóc như chưa từng được khóc, nước mắt cứ tuôn ra như suối. Từng giọt trong suốt thấm vào áo, dường như cứa cả vào da thịt hắn, đau nhói. Hắn ghì chặt lấy em, hắn muốn khắc khoảnh khắc này vào thật sâu trong tâm khảm.

Khoảnh khắc hắn lại được ở cạnh em một lần nữa.

***

Người ta nói tuổi học trò là lứa tuổi đẹp nhất. Bảo vẫn luôn nhớ về thời cấp ba của mình, nhưng là vì ở đó có em.

Hắn là một thằng quậy phá, lười học, một ngày không gây chuyện là ăn không ngon ngủ không yên. Em thì ngược lại, cái dải lụa đỏ chói trên cánh tay em làm hắn thấy ngứa mắt. Những cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai đứa là mấy lần hắn bật tường cúp tiết đi kèm tiếng thổi còi inh ỏi vang khắp mấy dãy nhà của em. Nhìn nhỏ người vậy mà hét cũng to gớm.

"Trần Thiện Thanh Bảo! Tôi biết thừa là bạn rồi, đừng có hòng trốn."

Mấy tháng đầu hắn kệ. Sau vì quá ngán vị nước chè ở phòng hiệu trưởng, hắn quyết định hối lộ sao đỏ.

"Anh đã trốn đâu mà bé thổi!"

Hắn chụp lấy cái còi trong tay em, giơ lên cao. Tiến tức anh ách vì với mãi không tới, cay cú buông xuôi, nhưng em vẫn nghe rõ mồn một lời hắn nói.

"Nè, gọi ai là bé vậy hả? Trả cho tôi!"

"Cùng khối chứ bé vẫn nhỏ hơn anh mà. Bỏ qua lần này đi, năn nỉ á."

"Không!"

Hắn vẫn giơ cái còi lên cao tít, tay kia nhanh thoăn thoắt lôi thứ gì đó ra từ trong túi quần. Mấy giây sau, lon cà phê lạnh yên vị áp lên gò má em.

"Trời nắng lắm, bỏ qua cho anh, nha?"

Hắn vờ cười ngờ nghệch. Em cúi gằm mặt xuống, hắn cũng chẳng biết em đang nghĩ gì. Một lát sau, em gỡ cái lon khỏi tay hắn, cầm lấy, rồi lại chìa tay còn lại ra:

[WRITING EVENT] InspirationNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ