STT 5:

441 27 6
                                    

Couple:

Thành Draw x 16 Typh

__

Gửi đến tôi của một dòng đời nào đó, tôi mong bạn vẫn ổn.

Trong chuyến du lịch ngắn ngủi mà tôi có dịp được góp mặt cùng những người xa lạ, ông bạn già ngồi cãnh đã khuyên tôi viết một lá thư nhằm lưu lại dấu vết của bản thân nơi trần thế. Tôi không biết gửi nó cho ai vì người duy nhất tôi nghĩ đến đã vùi mình dưới vài tấc đất, thế nên tôi gửi cho chính mình ở một nơi nào đó. Và đây có lẽ là lá thư cuối cùng tôi viết trong đời trước khi rời xa thế giới vào một ngày nào đấy. Tôi mong là hôm đó nắng đẹp, lất phất vài hạt mưa cũng chẳng sao, chỉ cần nó đừng dai dẳn làm ảnh hưởng đoạn đường đi làm của con tôi là được.

Mới đó mà đứa nhỏ đã cao hơn cả mẹ nó, nếu được gặp nó ngoài đời thêm vài lần nữa, có khi tôi phải tìm chỗ mà chui xuống vì mình thấp bé quá. Tất nhiên nó không biết tôi là ai, cũng chưa từng gọi tôi là bố và tôi cũng không định kể cho nó nghe về dòng máu đáng xấu hổ đang tồn tại trong cơ thể nó thuộc về mình. Nhưng tôi vui vì nó đã có một người bố biết lo cho phần đời còn lại của hai mẹ con nó hơn tôi. Điều này đã an ủi phần nào sự trống vắng và tội lỗi mà tôi canh cánh trong lòng hàng chục năm qua, có lẽ đây là cái giá mà tôi phải trả cho tất cả những điều lầm lỡ mà tôi không muốn đào sâu trong "quá khứ".

Đám trẻ trong bệnh viện cứ hay bật mấy bài nhạc nhắc cho tôi nhớ về việc mình chỉ có một đời để sống và yêu, tôi nghĩ mình đã gần hoàn thiện chặng đường "sống" nhưng cứ giậm chân mãi ở đoạn "yêu" rồi thẫn thờ. Cứ nhắc đến nó là tôi lại bồi hồi xúc động. Vì trong cái chuỗi ngày tồn tại như một sinh vật nhỏ bé ngoài biển người kia, từng có một người yêu tôi ngay cả khi tôi không "trọn vẹn". Đứa trẻ đó, hoặc Thành hay bất kỳ cái tên kỳ quặc nào mà người ta đặt, nó chưa từng mong tôi đáp trả. Tôi từng ghét việc nó cứ lẽo đẽo theo mình trên đường về nhà, nhưng tôi chưa từng đuổi nó đi. Thế là nó cứ cố gắng bước nhanh hơn để đuổi kịp tôi, cố giấu nhẹm đôi tai đỏ ửng, đôi mắt thành thật và hành xử như một anh chàng ga lăng đến cuối đời.

Tôi từng trêu rằng cô nào vớ phải nó chắc tu đâu đó chín, mười kiếp rồi. Nó chỉ nhìn tôi thôi, nhưng đủ khiến tôi phải thơ thẩn vì đôi mắt nâu mang nhiều bí mật ấy. Sao hồi ấy tôi khờ quá, tôi có biết những tâm tư thầm kín giấu sau đôi mắt ấy đâu. Nhưng tôi hiểu nhanh lắm, vì những cái chạm tay vô tình và yên sau xe nó đều dành hết cho tôi. Thành còn cho tôi những lời quát mắng vì tôi dại dột, những cái ôm từ siết chặt đến nhẹ như làn gió mùa xuân, cả những lần đàn hát dù chúng không phải sở trường của Thành nữa. Thế mà tôi cứ loanh quanh đi tìm người có thể cho mình những điều vụn vặt ấy rồi đánh mất "mặt trời" từng thuộc về bản thân.

Chúng tôi cứ hợp, tan rồi lại xa, loanh quanh lẩn quẩn đến khi tôi vào Sài Gòn, còn nó thì bận rộn với cơ ngơi ngoài Hà Nội cùng mấy cái công ty ở nước ngoài. Từ ngày quyết định dừng trò chơi tình ái chẳng giống người lớn kia lại, tôi cũng quen dần với sự trống vắng ở nơi người đông đất chật này. Mảnh đất Sài Gòn dạy tôi phải cầm ô khi ra ngoài, dạy tôi ăn đủ bữa và quen với việc thiếu đi hơi ấm từ bóng hình quen thuộc. Tôi nghĩ thế lại hay, vì chúng tôi có còn ở cái tuổi phải dựa dẫm quá nhiều vào một người nữa đâu. Nhưng tôi cứ hay tiếc những thứ chẳng còn thuộc về mình, nhắc mãi về người mình từng nghĩ sẽ thương yêu nhưng bản thân lại vô thức chối bỏ vì những nỗi sợ vô hình.

[WRITING EVENT] InspirationNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ