Bảng A: STT - 4

605 21 0
                                    

Couple: Masew × Double2t
Đề thi: EMMMMM - Wowy ft Nam Huong

__

Không tên;

Thật ra là bạn lớn không có bỏ đi đâu cả, chỉ là lẳng lặng dưới một hình dạng khác bảo vệ em nhỏ của bạn lớn thôi, hạnh phúc là vậy đó... Hay là Xuân Trường đi cùng Tuấn Anh đi nhé?

Hồi 1

"Ngày hôm nay sao hoa rơi khi ta buông đôi chân mềm.

Gió đang lay khắp muôn nơi, dòng lệ tuông tan trên thềm

Ta thấy buồn một ngày nữa như hôm nay tại sao?"

Ngày buồn, tháng nhớ, năm không còn.

Hôm nay bạn lớn của mình không thể ngủ cùng mình.

Sáng nay lúc vẫn còn lay hoay trong bếp thì mình nghe tiếng cậu ấy gọi trong phòng, cậu ấy nói chứ "Cất hộ tớ đôi dép vào trong, kẻo con Bi nó tha đi tối về lại kiếm mãi không thấy."

Lúc đó mình vẫn khẽ khàng gật đầu cười đùa với cậu, trao cậu cái hôn nhẹ phớt lờ như con chuồn chuồn mơn trớn nhẹ qua mặt nước tĩnh lặng, sẽ không ai lường trước sự được sắp đặt tự nhiên của ông trời. Đôi tay hơi chai sạn vì luôn phải đặt trên đống phím tại bàn làm nhạc của cậu khẽ xoa nhẹ lên mái tóc màu cam quýt của mình, sáng nào cũng sẽ luyến tiếc chào nhau như vậy.

Mới vừa sáng còn ôm ấp không thôi sao giờ cậu lại nằm đó rồi? Chiếc xe mất phanh, ở giao lộ đông đúc dòng người qua lại như mong cầu một lối thoát đã đem 'bạn lớn' của 'em nhỏ' đi.

Thông qua lớp vải mỏng, mình thấy mắt cậu nhắm nghiền, và mình sẽ tưởng rằng cậu đang ngủ đó một giấc ngủ đầu thu dịu dàng... Chí ít là nếu mình không ở đây. Nhưng sự thật đã vả vào mặt mình một cái, thân xác - linh hồn - nhận thức mình đều đang ở đây, giữa tang lễ của Tuấn Anh vậy nên mọi thứ lại chân thật hơn bao giờ hết.

Tiếng khóc của đoàn người nghe sao mà chua xót không nguôi, bầu không khí se se, cái thứ tiết trời chỉ giỏi làm con người ta khó chịu và muốn chui rúc trong chăn ấm, nhưng Tuấn Anh của mình đã xa mãi. Những chuyện này, hoàn toàn chẳng có lấy một chút giả dối... Từng cái hoa viếng trắng xoá được đặt khắp nơi trong nhà tang lễ, tiếng cầu nguyện của cha xứ cứ vang lên, mặt ông ấy cũng đượm buồn. Ông ấy cũng là người đã chúc phúc cho đám cưới lúc trước của chúng ta cậu nhớ không?

- Mình chẳng có khóc lóc hay gì đâu, nhưng ý là tí mình về nhớ vẫn phải nắm tay mình cùng về đấy.

Không phải là mình đang nói nhăng nói cuội gì đâu, chỉ là mình biết dù có ở dạng thực thể nào Tuấn Anh cũng sẽ không bỏ mình đâu, vì Tuấn Anh biết mình sợ ở một mình lắm, cậu ấy rất thương mình đó nha.

"Tớ thích cậu của năm đó, cũng thích tớ của năm đó... Vì đã thích cậu." Tự nhiên lại nhớ mấy câu sến sẩm của cậu rồi đấy, lúc nào cũng nói mấy cái thứ khiến người ta nổi da gà da vịt này. Mình lui về một góc khuất trong cái tang lễ một màu u uất này, ngửa đầu ra sau dựa vào cái quan tài làm từ gỗ lạnh lẽo, mái tóc bạn thương vẫn ở đây. Thật ra mình đã tự nhủ rằng sẽ không buồn đâu, chỉ là nước mắt này đến như một cơn mua rào mùa hạ, như mong cơn lũ nỗi buồn này sẽ qua đi, nước mắt đáp lên trên thềm gạch lạnh ngắt tựa bao giờ.

[WRITING EVENT] InspirationNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ