Yeonjun vốn sinh ra trong một gia đình khá giả, tuy được yêu chiều từ khi mới lọt lòng nhưng lại chưa bao giờ lấy đó làm lí do để cao ngạo. Trái lại, ngay từ khi còn bé, em đã thể hiện mình là một người ngoan ngoãn, hoà đồng với tất cả mọi người, ngay cả các cô giúp việc em cũng không hề phân biệt đối xử, vậy nên Yeonjun rất được mọi người yêu quý.
Hàng ngày, Yeonjun 7 tuổi đều dậy sớm một chút để sửa soạn rồi ăn sáng với gia đình, thỉnh thoảng lúc suy tư, sẽ chống nhẹ tay lên má phính ngồi yên lặng. Ai cũng bảo, Yeonjun mới có tí tuổi đầu mà lúc nào cũng như ông cụ non ấy, không biết sau này ai sẽ may mắn lấy được em đây.
Những ngày tháng tuổi thơ của em cứ yên bình mà trôi qua như vậy. Khi rảnh thì vẽ tranh, nếu buồn chán cũng tự bật nhạc để nhảy theo. Bố mẹ vốn bận rộn đi công tác, nên từ khi em lên 10 tuổi cũng chẳng có mấy thời gian ở cạnh em như trước.
Yeonjun đôi lúc cũng buồn chứ, nhưng hơn hết, em hiểu rằng bố mẹ đi làm như vậy cũng chỉ vì muốn cho mình một tương lai tốt, vậy nên em cũng chẳng dỗi hờn gì đâu. Ngược lại, em còn thương họ nhiều hơn.
Đêm hôm đó, em bị tiếng mưa cùng tiếng gõ cửa phòng dồn dập làm tỉnh giấc, nghĩ rằng cô giúp việc sợ mình không ngủ được nên đến ngủ cùng, em liền vén chăn, đôi chân nhỏ nhắn lon ton chạy ra mở cửa phòng. Nào ngờ, những thông tin mà em sắp nghe được lại góp phần biến đêm mưa hôm ấy trở thành một trong những kí ức kinh khủng nhất cuộc đời em.
Bố mẹ em sẽ không bao giờ quay trở lại với em nữa, họ sẽ đi một chuyến đi rất xa, ngôi nhà này cũng không còn là của em nữa, em cũng sẽ phải chuyển đến một nơi rất xa.
Lặng lẽ ôm con thỏ bông trắng muốt bước vào cánh cổng cô nhi viện trước bao ánh mắt dò xét của đám trẻ xung quanh, cũng phải thôi, chẳng có đứa trẻ nào bị đưa vào đây mà lại sạch sẽ và tinh tươm đến như vậy. Hầu hết đều là được tìm thấy khi đang trốn chui trốn lủi ở một góc nào đó rồi được mang về đây. Trên tay em còn cầm thêm một chú thỏ, trông thật chẳng giống trẻ không nơi nương tựa chút nào.
Từ ngày chuyển đến đây, em từ một đứa trẻ ngọt ngào trở nên im lặng đến đáng sợ, lúc nào cũng chỉ lủi thủi với con thỏ bông trắng, nhất quyết không cho ai đụng vào, cũng không buông nó ra bất cứ giây phút nào. Ngay cả khi phải đi xới đất trồng rau, em vẫn khư khư trong tay con thỏ trắng, dù mặt mũi trắng mềm cũng dính bùn đất nâu nâu, cũng phải ôm thỏ cho bằng được. Những người trong vô nhi viện đối xử không tốt với em, họ cười nhạo em chỉ bởi em từ một em bé của nhà giàu có, giờ trở nên như vậy. Chưa hết, họ còn lăng mạ, trêu ghẹo em, nói rằng bố mẹ em đã bị người ta lừa nên mới như vậy.
Em không tin, cũng không thèm chơi với đám người xấu đó nên chỉ đành lủi thủi một mình, có rất nhiều đêm chăn không đủ ấm, cũng chỉ ấm ức khóc nghẹn chứ chẳng nói được với ai cả. Bởi lẽ, tất cả họ đều biết hết những bất công em chịu, nhưng chỉ đày đoạ em thêm chứ chẳng ai chịu giúp em đâu.
"Yeonjun, mày mau ra chỗ đám cỏ kia nhặt cỏ đi, lát có khách đến cô nhi viện, tốt nhất đừng để người ta thấy cái bản mặt của mày, nếu không thì đừng có trách tối nay nhịn đói!"
BẠN ĐANG ĐỌC
/SOOJUN/ destin ꕥ彡
FanfictionYeonjun trở thành trẻ mồ côi sau một biến cố của gia đình và vô tình được Soobin nhận nuôi. Từng cử chỉ chăm sóc, quan tâm của hắn lâu ngày khiến em rung động, nhưng Soobin sớm đã có vị hôn phu rồi.