Em không biết cô Mina đó là người tốt hay xấu, cũng không biết cô ấy đối xử với mọi người như nào, em chỉ biết cô ấy có vẻ không thích em. Cũng phải thôi, ngay từ cái khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ấy, Mina đã có một dự cảm không lành. Soobin chưa từng kể về ai nhiều đến như vậy, cũng chưa từng dùng ánh mắt chan chứa tình cảm đó cho ai. Bởi vậy mà khi thấy Soobin nhẹ nhàng chăm sóc em, chụp hình của em gửi cho mình, cô liền quyết định sẽ đồng ý lời tỏ tình của hắn. Vốn dĩ hắn đã ngỏ lời rất lâu rồi, nhưng Mina nào muốn dễ dàng như vậy, lạt mềm buộc chặt mới là cách hay nhất.
Những ngày này, cô ả luôn tìm cách nhồi nhét vào đầu em những tư tưởng độc hại, chẳng khác gì những lời ở cô nhi viện em thường được nghe. Nhưng cũng không phải lần đầu em phải hứng chịu những điều đó nên đối với em thì nó không quá đáng sợ. Điều khiến em buồn bã đó là, cô Mina luôn nói chú đã rất mệt khi vừa phải chăm sóc em vừa lo liệu công việc ở công ty. Cô bắt em học nấu ăn, nấu nhiều đến mức đôi bàn tay trắng trẻo mập mạp trở nên mảng đỏ mảng trắng vì bỏng, ngón tay cũng xây xước vì những vết cắt khi em thái rau.
Nhưng em phải cố gắng chứ, cô bảo rằng nếu em biết làm những việc đó thì chú sẽ không cần thuê giúp việc nữa, cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho chú. Vì vậy em luôn nhẫn nhịn mà làm theo từng yêu cầu của cô, ngay cả quần áo cũng bắt em tự giặt, điều này còn ghê hơn khi em ở cô nhi viện. Ở nơi đó, tuy họ cũng chẳng yêu thương gì em, nhưng miếng cơm manh áo thì đôi lúc họ vẫn cho em được đủ đầy. Chỉ ở với Mina mấy ngày thôi mà bé nhỏ đã gầy đi trông thấy, đôi mắt cũng không còn ánh lên sự vui vẻ như khi được ở trong vòng tay của chú.
Mina thì vẫn cập nhật tình hình của em cho Soobin mỗi ngày, nhưng chỉ cần Soobin ngỏ ý muốn gọi điện với em, cô ả liền lấy cớ em ra ngoài chơi hoặc đi ngủ rồi. Soobin thấy lạ lẫm vô cùng, chẳng nhẽ em bé nào đến độ tuổi này cũng trở nên ham ăn ham ngủ như thế sao? Trước đây em đâu có như vậy...?
Hôm nay là chủ nhật, Soobin đề xuất Mina đưa Yeonjun đến công viên giải trí, hắn biết em luôn muốn điều này, chỉ tiếc là lần này không thể đi cùng em được. Để cẩn thận hơn vì công viên giải trí quá đông người, quá phức tạp, hắn còn đặc biệt dặn dò vệ sĩ đi theo hai người họ.
Yeonjun rất bất ngờ, bình thường cô Mina đến quan tâm em một chút còn chẳng thèm, làm gì có chuyện hôm nay lại muốn dẫn em ra ngoài chơi như vậy? Nhưng khi nghe cô bảo đây là chủ ý của Soobin thì em liền nghe theo, em muốn là em bé ngoan. Dù gì 2 ngày nữa cũng sẽ được gặp chú rồi, em không muốn chú đi giải quyết công việc cũng phải bận tâm mình ở nhà.
Nhưng chỉ theo cô đến công viên một lúc thôi em liền có chút hối hận rồi, đi với cô không vui gì cả. Trò gì cô cũng không muốn cho em chơi, chỉ ngồi một góc hoặc đi đi lại lại ngắm cảnh. Em làm rơi thỏ bông, người đông như vậy khiến thỏ bị đá đi một góc khá xa, em chạy theo nhặt lại, lúc quay đầu lên cũng không thấy cô Mina và 2 vệ sĩ đâu rồi. Em hoảng hốt, nơi này lớn đến vậy, còn là công viên giải trí hàng đầu nên vừa rộng lớn vừa đông, em biết tìm người ở đâu đây? Thật ra với độ tuổi này của em, vốn dĩ có thể nhớ được đường về rồi, nhưng từ trước đến giờ em ở cô nhi viện cách thành phố xa ơi là xa, mỗi lần ra ngoài chơi cũng là có tài xế đưa đi đón về, em ngủ một chút liền về nhà rồi nên vốn dĩ chưa bao giờ để ý đường xá.
BẠN ĐANG ĐỌC
/SOOJUN/ destin ꕥ彡
FanfictionYeonjun trở thành trẻ mồ côi sau một biến cố của gia đình và vô tình được Soobin nhận nuôi. Từng cử chỉ chăm sóc, quan tâm của hắn lâu ngày khiến em rung động, nhưng Soobin sớm đã có vị hôn phu rồi.