14

2K 183 44
                                    

Soobin dù đã chuẩn bị tinh thần sẵn để đón một Yeonjun say xỉn về nhà, tuy nhiên, lần đầu thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn ở bên mình ngần ấy năm giờ lại trong bộ dạng như vậy, hắn vẫn là kìm nén không nổi mà đen mặt lại.

"Chú, cháu đã bảo Yeonjun uống ít một chút rồi nhưng có vẻ tửu lượng của bạn ấy hơi kém, chỉ nhấp môi thôi đã say, chú đừng trách bạn ấy nhé!" Miyeon đã soạn ra hàng trăm hàng ngàn kịch bản trong đầu, chỉ đợi chú của Yeonjun đến nhất định sẽ diễn cho thật đạt. Ai ngờ, đứng trước khí thế giống hệt như các bậc phụ huynh lôi con trai từ quán net về nhà, cô liền quên sạch.

Cứu mình trước, cứu bạn sau. Không khéo có khi còn bị chú kia mắng chứ chẳng đùa!

"Gì chứ, mình còn chưa uống đủ đâu! Chưa quên được chú xấu xa nghĩa là uống chưa đủ, Miyeon, rót!" Yeonjun bên này vẫn chẳng hay biết bầu không khí đầy gượng gạo do chính em gây ra, vẫn nằng nặc đòi uống thêm.

Miyeon lúc này chỉ biết cười trừ,

"Chú, chú đưa bạn về cẩn thận nhé ạ, chú đừng trách bạn nha, do sinh nhật vui quá nên bạn uống chút thôi ạ!"

"Vui gì mà vui chứ! Yeonjun buồn chết đây này! Chú Soobin là đồ đáng ghét, huhu..." Yeonjun đang mơ màng, nghe thấy gì mà vui vui liền hét toáng lên. Ai vui chứ em không hề vui đâu nhé! Người ta bảo uống say rồi sẽ quên, nhưng em còn đang tưởng tượng ra chú đứng trước mặt đây nè. Em chưa có say, muốn uống thêm!

"Ai vậy? Thật giống..." Yeonjun vừa nói vừa đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt Soobin.

"Là tôi, ngoan, đừng náo nữa. Đi thôi!"

Soobin đã phải vất vả lắm mới lôi được mèo nhỏ vào xe. Trên thực tế thì em không hề nặng một chút nào, ngược lại, so với thân hình to lớn của hắn thì còn có chút vừa tay. Tuy nhiên Yeonjun say xỉn không hề ngoan một chút nào, tay chân khua khoắng đụng chạm lung tung, cái miệng cũng chu chu trách móc không ngừng.

Rõ ràng là không vui đến như vậy, sao lại phải giấu chứ.

Đặt em sang ghế phụ bên cạnh mình, hắn vẫn chưa yên tâm mà chỉnh lại nhiệt độ điều hoà trên xe. Mặc dù đã ngờ Miyeon cho em uống chút nước gừng mật ong trước đó rồi, nhưng lát nữa có lẽ vẫn phải dỗ em uống thêm canh giải rượu. Bằng không sáng mai tỉnh dậy sẽ vô cùng nhức đầu.

Trong lúc với tay sang bên để chỉnh lại dây an toàn, Yeonjun chợt ngước lên, mở to đôi mắt ửng đỏ nhìn hắn, hình như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Khuôn mặt trắng hồng giờ đây thêm làn nước mỏng trên mí mắt, thật khiến hắn muốn lạc trong đó mãi không thôi.

Thế giới quả thật có vô vàn câu chuyện hoang đường, bản thân hắn vốn cũng chẳng tin sẽ có một ngày lại phải lòng người kém mình ngần ấy tuổi. Hắn xưa nay không coi trọng vấn đề tuổi tác, lại càng không quan tâm người ngoài nghĩ gì. Hắn chỉ là sợ, em không đồng ý. Dù gì cách biệt quá lớn, đối với em chưa chắc đã thích hợp.

Đút cho em từng muỗng canh giải rượu, Soobin tưởng mình đã dùng hết sự nhẫn nại của 28 năm sống trên cuộc đời. Cứ đưa thìa vào miệng, em lại dùng lưỡi đẩy ra, cứ thế, nước cũng theo đó mà chẳng vào được bên trong giọt nào.

/SOOJUN/ destin ꕥ彡Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ