Khi em còn bé, thường nghe mọi người bảo, thời gian càng trôi, con người ta càng lớn, thì lại càng xa nhau.
Yeonjun không hiểu mối quan hệ giữ em và chú xấu đi từ khi nào. Thời gian chú dành cho em ngày càng khan hiếm, mà những bí mật trong lòng em không nói cho chút cũng theo đó tăng lên đáng kể. Em nhớ em và chú của những ngày đầu tiên, khi chú mệt em sẽ khẽ đưa tay nhỏ ôm đầu, xoa xoa cho chú; chú dù không thích ăn đồ ngọt cũng sẽ vì em mà chuẩn bị bánh kem mỗi dịp sinh nhật.
Có lẽ, họ xa nhau từ lúc chú không chịu nghe em giải thích, không chịu đặt mình vào vị trí của em, thấu cảm và sẻ chia cho em. Soobin không thích em tiếp xúc với các bạn khác giới, cấm cản em không cho em yêu đương như các bạn đồng trang lứa. Đâu phải em không biết, thỉnh thoảng vẫn có vài người phụ nữ được sự giới thiệu của người quen đến dùng bữa với chú, em nhìn đến chán cả rồi. Chú không cần lặng lẽ ăn cơm tối, không cần lo cô đơn. Nên chú sẽ chẳng bao giờ hiểu được, rốt cuộc đưa mắt nhìn ra khoảng không, đợi một chiếc xe về, có ý nghĩa như thế nào. Chú cũng không thể hiểu một đứa trẻ ròng rã mấy năm trời chỉ có chú, đặt một mình chú trong lòng mà lớn lên, đã phải yêu chú đến nhường nào.
Có lẽ, khoảng cách giữa em và chú không chỉ đơn giản là tuổi tác, sự tương xứng. Mà còn ở chỗ, em đợi thêm được, chú thì không; em không hiểu lòng em, càng không hiểu lòng chú.
Những năm gần đây, có rất nhiều người mai mối cô này cô kia cho chú, chú cũng chưa từng từ chối họ, chú dường như rất thoải mái trong việc dành thời gian ra dùng bữa dưới ánh nến với những người xa lạ. Chỉ tuyệt nhiên không thoải mái với việc em yêu sớm. Mà thật ra, cái cụm yêu sớm cũng là từ chú mà ra. Em 18 tuổi rồi, chẳng phải đứa bé trắng trắng tròn tròn ngày xưa nữa, chú được tự do yêu đương, em tại sao không chứ?
Ở trường, Yeonjun tính tình hoà đồng lại vui vẻ, hoạt bát vốn được lòng rất nhiều bạn bè cả nam lẫn nữ, có không ít người thỉnh thoảng len lén để thư tình vào cặp sách em, một trong số ít có thể khiến em ấn tượng chính là đàn anh Minhyuk khoá trên. Anh ấy rất ân cần, rất quan tâm, nhìn qua qua còn có đôi nét rất giống chú. Em liếc một cái đã cảm thấy vô cùng vừa lòng. Đàn anh cũng theo đuổi em rất lâu rồi, không ít lần chiều theo ý em, em nói mệt không muốn học, liền cùng em trốn tiết ra ngoài đi dạo.
Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, chú có dặn em phải chú tâm học hành hơn, cũng sắp đến kì thi quan trọng rồi. Em cũng định nghe lời chú đấy chứ, dù gì đây cũng là lần hiếm hoi chú thực sự hỏi em kĩ về chuyện trường lớp đến vậy. Nhưng ai bảo chú đưa em đến trường, còn dẫn theo đối tượng xem mắt mới chứ! Em chính là không thèm. Đã vậy, em trốn học, kệ chú!
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cũng chỉ có mình Minhyuk chịu leo rào ra ngoài dạo phố cùng em thôi, club gần đây có món kem mới, mintchoco ở đó ngon có tiếng luôn rồi, nhân tiện thử luôn cũng được. Minhyuk nghe Yeonjun nói muốn đi club liền suy nghĩ giây lát rồi gật đầu đồng ý vô cùng dứt khoát. Gã ngoài miệng thì nói muốn chiều theo ý thích của em, thực ra trong lòng là muốn biết, rốt cuộc người đẹp có vị như nào lắm rồi. Thanh cao? Cũng chỉ là thứ hão huyền mà thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
/SOOJUN/ destin ꕥ彡
FanfictionYeonjun trở thành trẻ mồ côi sau một biến cố của gia đình và vô tình được Soobin nhận nuôi. Từng cử chỉ chăm sóc, quan tâm của hắn lâu ngày khiến em rung động, nhưng Soobin sớm đã có vị hôn phu rồi.