Ánh nắng sớm mai nhẹ hắt vào phòng khiến Yeonjun từ từ tỉnh giấc. Cảm nhận được vòng tay của ai đó vẫn siết nhẹ lấy eo mình, cộng thêm hương thơm man mát đầy thân thuộc khiến em cảm thấy có chút không thật.
Yeonjun chẳng nhớ nổi đã bao lâu rồi, em với chú mới lại gần gũi đến như vậy. Khoảng thời gian trước đó, phần lớn thời gian chú dành cho công ty và vị hôn phu của mình, em cũng không thể xen vào đòi hỏi một chút quan tâm được. Sau đó thì lại không may gặp phải tai nạn, em cứ nghĩ chú thực sự không còn nhận ra mình nên thực chẳng dám tiếp xúc gần gũi đến thế.
Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc ấy. Khuôn mặt người lớn hơn vẫn ngay ngắn, nghiêm chỉnh ở phía trước, chỉ cần ngẩng đầu lên xíu là có thể nhìn, ngẩng cao hơn chút nữa liền có thể chạm vào cằm, vào má. Yeonjun thoáng có chút cay nhẹ nơi khoé mắt. Cảm giác như có ai đó kéo em và đưa em lại về cái lúc em còn bé.
Chú cũng thường xuyên ôm em ngủ như vậy. Mỗi lúc như thế, em thường len lén hé mắt ra, thẫn thờ hồi lâu nhìn chú. Nếu thấy chú có dấu hiệu sắp tỉnh dậy liền gục đầu xuống, giả vờ ngủ tiếp, đợi chú thơm má mới nũng nịu dậy đánh răng.
Vòng tay người lớn hơn bỗng siết một chút, kéo em về gần bên mình.
Chết thật, lần này chưa kịp ngủ lại đã bị chú phát hiện rồi!
"Cứ như trẻ con ý!" Soobin không thèm mở mắt ra, cứ vậy mà một tay ôm một tay đưa lên xoa xoa mái đầu nhỏ.
"Còn giả vờ tiếp sao? Chẳng phải lúc nãy em nhìn chăm chú đến vậy à?" Hắn bật cười, mèo nhỏ đáng yêu quá.
Yeonjun bị bắt quả tang, không biết phải làm gì nên đành giận dỗi để xua tan cái nóng trên gò má mình.
"Gì chứ! Em là trẻ thật, có chú mới trẻ con đó! Còn nhớ bản thân mình tối qua như nào không hả Choi Soobin yêu quý?" Yeonjun tìm được lí do để trêu lại rồi.
Nhưng trái với mong đợi của em, hắn lại chẳng nói chẳng rằng, cứ thế cúi xuống, dụi dụi sâu hơn vào người em, ý cười trên môi chưa bao giờ tắt.
"Nè, chú nói gì đi chứ! Chẳng nhẽ, chuyện hôm qua là mơ sao?" Nghĩ đến trường hợp này, em bỗng có chút chột dạ. Hình như chú hôm nay chẳng giống với hôm qua xíu nào? Hôm qua còn bày đặt nũng nịu cơ mà? Sao hôm nay trông cứ như quên sạch thế chứ!
"Hửm? Tối qua gì cơ?" Ánh mắt lơ ngơ lúc mới ngủ dậy của hắn thành công gạt bé con một trận. Em ngây ra, cúi gằm mặt xuống, không nói gì.
Mãi cho đến khi Soobin cảm thấy có điểm bất thường, nâng cằm em lên mới thấy rõ, mèo nhỏ vậy mà lại khóc mất rồi. Hắn dở khóc dở cười hôn vào môi bé, vội vội vàng vàng lấy lòng.
"Xin lỗi, tôi chỉ đùa một chút thôi bé ngoan à." Soobin chẳng thể chịu nổi nếu cứ phải nhìn bé nhỏ trong lòng khóc đến đỏ đỏ hồng hồng thế này đâu. Nhưng dỗ mãi em cũng chẳng nín ấy.
"...Hôm qua em đã bảo sau này đừng gạt em nữa. Chú đồng ý, tại sao không giữ lời ạ?"
Yeonjun dùng chất giọng mềm mềm dinh dính, lại thêm cả cách nói chuyện kiểu ấy khiến Soobin thật sự cảm thấy mình như đang bắt nạt vợ nhỏ. Hắn ôm em chặt hơn, không để cả hai có bất kì khoảng cách nào nữa, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
BẠN ĐANG ĐỌC
/SOOJUN/ destin ꕥ彡
FanfictionYeonjun trở thành trẻ mồ côi sau một biến cố của gia đình và vô tình được Soobin nhận nuôi. Từng cử chỉ chăm sóc, quan tâm của hắn lâu ngày khiến em rung động, nhưng Soobin sớm đã có vị hôn phu rồi.