Yeonjun nghe xong rất đỗi ngạc nhiên, nếu chuyện cô ấy đã có người trong lòng là thật, vậy tại sao còn thường xuyên đến nhà cùng họ dùng bữa, cử chỉ cũng thân mật đến như vậy? Lòng em nổi lên đầy nghi hoặc, cũng rất nhiều điều thắc mắc. Nhưng em chọn hỏi câu em mong mỏi nhất.
"Vậy, còn chú thì sao?" Yeonjun ngập ngừng. Em không chắc bản thân có thực sự muốn nghe đáp án không.
"Em nói xem?" Yeonjun nghe xong liền phụng phịu, má bánh bao cũng xụ cả xuống. Em muốn biết đáp án, chứ không phải là nhận lại một câu hỏi từ chú đâu! Yeonjun giận dỗi liền đưa tay lên đánh nhẹ vào người lớn hơn, ai ngờ lại đụng đúng chỗ đau khiến Soobin giật nảy người.
"A..đau!"
Yeonjun bật cười, "Kệ chú đó, chú đáng bị vậy mà!"
"Phải, ngốc nghếch nói gì cũng đúng hết." Hắn mỉm cười, dang tay ra muốn ôm em vào lòng.
Yeonjun cũng thuận theo mà nhào vào lòng người em luôn mong nhớ, cảm nhận bàn tay ấm áp xoa nhẹ mái tóc đen bồng; áp nhẹ lên lồng ngực ấm nóng, để làn hương vấn vít quanh mũi, lần đầu tiên trong đời Yeonjun cảm thấy thì ra thuốc khử trùng cũng có thể thơm đến thế.
Soobin nhìn con mèo ôm chặt lấy mình bỗng có chút đau lòng. Hắn biết những ngày qua, em hẳn đã rất đau khổ, điều ấy thể hiện vô cùng rõ ràng mỗi khi em đút từng muỗng cháo cho hắn, mà hắn lại tỏ ra xa cách, dửng dưng. Soobin cũng biết, có những đêm hắn đợi em ngủ thật say mới lại qua nhìn em một chút, lúc nào cũng thấy gối em ướt đẫm một mảng, mặt mũi hồng hồng đến đáng thương.
Soobin thương Yeonjun lắm, nhưng kẻ cuồng si thì có bao giờ thấy rõ được mình cần phải làm gì. Hắn yêu em, nhưng lại sợ em không đáp lại, nếu em đáp lại, cũng sợ bản thân không mang được hạnh phúc cho em. Yeonjun của hắn xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.
Vậy nên, Soobin chọn cách tồi tệ nhất trong tất cả các cách tồi tệ, đó là lừa dối em. Hắn chỉ đơn giản là nghĩ rằng làm bản thân trở nên đáng thương, khiến em muốn ở bên chăm sóc hắn cả đời. Hoặc chí ít thì khiến em nhận ra tình cảm em dành cho hắn cũng được. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ tới em vì mình mà đau lòng như thế.
"Yeonjun, tôi có người trong lòng rồi." Chỉ tiếc em không nghe thấy được. Yeonjun mệt mỏi lại được dựa vào hơi ấm quen thuộc nên đã ngủ từ lâu.
Soobin đỡ lưng em, nhẹ nhàng đặt em xuống giường, chỉnh tư thế cho em được nằm một cách thoải mái nhất. Được ôm bé nhỏ trong tay, sau tất cả những điều xảy ra ấy khiến Soobin cảm thấy có chút không thật.
Yeonjun đúng là giận, rất giận chú. Nhưng em không nỡ nhìn chú bị đau mà phải chật vật vì chỉ có một mình; không chỉ vậy, em mang ơn chú, điều này cả đời Yeonjun cũng không dám quên. Còn một lí do nữa vô tình khiến em không kìm lòng được khi thấy chú như vậy, đó là, tim em sẽ rất đau nếu không được ở bên chú. Yeonjun nằm yên trong vòng tay ấy, em biết em yêu mùi hương gỗ thông nhàn nhạt, em biết mình yêu chú.
......
"Chú."
"Hửm?"
"Muốn ôm." Yeonjun với đôi mắt cáo mở to, ngồi khoanh chân ngoan ngoãn trên giường, giơ tay ra đợi chú bước đến bên mình. Soobin lâu lắm rồi mới lại thấy bé nhỏ nũng nịu như vậy, không thể kìm lòng được liền ôm chặt lấy em.
BẠN ĐANG ĐỌC
/SOOJUN/ destin ꕥ彡
FanfictionYeonjun trở thành trẻ mồ côi sau một biến cố của gia đình và vô tình được Soobin nhận nuôi. Từng cử chỉ chăm sóc, quan tâm của hắn lâu ngày khiến em rung động, nhưng Soobin sớm đã có vị hôn phu rồi.