10

2.7K 216 17
                                    

    Soobin không nghĩ Yeonjun lại phát hiện ra mọi thứ nhanh đến vậy, mỗi ngày nhìn em và tên nhóc kia áp sát lại với nhau cùng đi học, hắn đều nghĩ đã mất em thật rồi. Yeonjun tuy không phải người ghét sự đụng chạm, nhưng từ trước đến giờ, ngay từ cái lần đầu tiên gặp nhau ở cô nhi viện hắn đã biết, nếu không phải người thân thiết hoặc người mà em dành nhiều tình cảm, Yeonjun tuyệt đối sẽ không để họ chạm vào mình.

    Vuốt khẽ tóc em, Yeonjun như cảm nhận được nguồn nhiệt ấm áp bao bọc lấy mình liền theo phản xạ nhích sâu vào trong thêm một chút, cọ cọ đầu vào lồng ngực Soobin. Em đã tỉnh rồi, nhưng không dám mở mắt, những thứ ngọt ngào thường chỉ có trong mơ thôi. Yeonjun sợ, khi mở mắt rồi, thứ em nhận được là sự lạnh lùng xa cách từ chú, chú không phải là được chú ôm như lúc này.

     Hắn thôi không xoa đầu em nữa, hơi cúi người, ghé sát trán em, thơm nhẹ lên đó. Yeonjun không tránh khỏi run nhẹ người, hốc mắt nóng lên.

    "Tỉnh rồi sao lại giả vờ?" Soobin thấy nơi em dựa vào có hơi ướt, nên cũng biết là em tỉnh rồi, vả lại, Yeonjun khi ngủ vốn dĩ rất dễ bị làm cho tỉnh giấc. Cả một quãng đường dài từ thư phòng về phòng ngủ chính, em không vì vậy mà thức giấc cũng thật lạ lùng. Trước đây, chỉ cần hắn sơ ý làm hơi cái sạc pin, quay ra đã thấy em bé mắt ướt long lanh nhìn mình đầy trách móc.

    Yeonjun im lặng, mãi sau mới cất tiếng:

    "Lâu rồi chú không làm như vậy..."

    "Làm gì cơ?"

    "Hôn em trước khi ngủ." Yeonjun ngái ngủ nên giọng còn dinh dính, nghe cứ như mèo con ngao ngao tìm mẹ.

    Soobin khẽ cười, áp sát Yeonjun hơn một chút, Yeonjun tưởng chú không có gì để giải thích, nghĩa là ngầm đồng ý với điều đó rồi. Không ngờ, chú lại cúi nhẹ người xuống, thì thầm vào tai em:

    "Thật ra, tôi vẫn luôn làm vậy, chỉ là không để em biết thôi."

    Yeonjun ngơ ngác lúc này mới dám ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt chú.

    "T-thật ạ...? Nhưng, sao em không cảm nhận được? Chú nói dối!"

    "Không cảm nhận được?" Soobin bỗng hỏi ngược lại em khiến em thoáng bối rối.

    "Em cảm nhận được vào mỗi buổi sáng, khi chăn gối đáng nhẽ nên nằm dưới đất vì em rất hay đạp vào chúng, nhưng thay vào đó, chúng nằm ngay ngắn trên giường, góc chăn còn được chỉnh lại rất cẩn thận; cũng cảm nhận được mintchoco trong tủ luôn luôn ăn mãi không hết, nhưng tuyệt đối không giống với hương vị mua ngoài tiệm."

    "Còn, còn cảm nhận được hình như mỗi lần đi về khuya, chiếc xe mà bác tài xế lái theo sau em, hình như luôn có thêm một người..."

    Nói đến đây, Yeonjun sững lại. Em không biết suy đoán của mình có phải đúng hay không, điều này em không tự khẳng định được. Chú nhiều công việc như vậy, đều sẽ phải giải quyết đến tận đêm, sẽ có thời gian để đi sau em như vậy sao...? Nhưng sự tò mò cũng chút hy vọng len lỏi trong lòng khiến em nhìn chú như thể chờ đợi một đáp án do chính chú nói ra.

/SOOJUN/ destin ꕥ彡Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ