Yeonjun sững lại, em không biết nên phản ứng thế nào khi nghe được câu nói ấy của chú. Soobin chưa vào giờ lạnh nhạt với em đến như vậy. Ngay cả khi em cãi lời chú, không chịu mặc áo dày đã đi nghịch tuyết khiến bản thân cảm nặng, chú cũng chỉ nghiêm khắc dạy dỗ, sau đó vẫn là ân cần xoa dịu em, ôm em vào lòng. Còn lúc này, chú để lại câu nói đó và bỏ mặc em, cứ thế đi lên lầu.
chú...chú thật sự hết thương em rồi sao...?
Sáng hôm sau, Yeonjun vừa đến trường đã chạy đi tìm Minhyuk, dù không hẳn có tình cả với người ta, nhưng những chuyện xảy ra hôm qua thực sự đã khiến em muốn quan tâm đến gã hơn vài phần. Tuy nhiên, Minhyuk nhìn thấy em liền nhanh chóng quay đi, ngay cả khi em lại gần gã cũng tỏ ra như chẳng hề quen biết em. Điều đó chỉ càng khiến em thêm khẳng định, chú đã làm gì đó kinh khủng lắm mới khiến Minhyuk trở nên xa cách với mình như vậy.
Liếc xuống một chút, thấy chân gã được quấn đầy băng trắng, em liền hiểu ra tất cả. Là chú, nếu em không tránh xa Minhyuk thì chú sẽ làm vậy. Chuyện đó có đáng không? Vì em mà tổn thương đến người khác như vậy, có đáng không?
Cả ngày hôm đó Yeonjun dù bị làm lơ bao nhiêu lần thì cũng vẫn cố chấp ở bên và giúp đỡ Minhyuk mỗi khi gã cần phải đứng dậy.
"Em trở về đi, nếu không người chú thân thiết đó của em sẽ lại làm vậy với tôi thôi. Tôi vốn chỉ có ý tốt muốn đưa em đi dạo, ai mà ngờ lại bị tai hoạ vào đầu như vậy, em mau tránh xa tôi ra!" Nhưng dù gã có tỏ thái độ khó chịu đến mấy, thì những lúc đi đứng cũng không có cách nào khác ngoài tựa vào vai em. Yeonjun hôm nay đã thẳng thừng từ chối bác tài xế, bỏ mặc cho bác tài cùng chiếc xe cứ chạy theo sau mình mà chầm chậm dìu Minhyuk về nhà gã.
Yeonjun không biết chuyện này đã đến tai chú chưa, nhưng chừng nào chú còn chưa nói gì thì em càng được đà, không thèm nghe theo lời cảnh báo hôm đó. Em nghĩ, chú càng doạ thì em càng ở bên Minhyuk lâu, có như vậy mới bảo vệ được gã, dù gì, chú cũng sẽ không nỡ động tay động chân với em.
Soobin tất nhiên biết chuyện, thậm chí chính vào buổi chiều ngày hôm đó, hắn vốn định đến đón em rồi chủ động làm hoà, hắn tự biết mình mắng em và làm em sợ là mình không đúng. Nhưng rồi cuối cùng, vẫn là ngồi trong xe, nhìn chằm chằm cảnh đứa bé mình yêu thương chính tay dìu một người đàn ông khác, hơn nữa, người này còn có ý đồ xấu với em. Biết sao được chứ, có khi trong suy nghĩ của Yeonjun, kẻ có ý đồ xấu lại là mình.
Chắc chắn về việc Yeonjun từ hôm đó, ngày nào cũng không thèm đi xe của hắn mà đi bộ đến nhà tên kia, cùng nhau đến trường, nên hôm nào Soobin cũng ngồi trong xe, lẳng lặng đi theo, nhìn em từ xa cho đến tận khi an toàn bước chân vào cổng trường mới thôi. Hôm đó, hắn biết rõ tên kia chẳng có ý định tốt đẹp gì, muốn dạy một bài học nên mới đánh một chút, thương tật nhé, thậm chí còn chẳng cần phải băng bó rồi dìu dắt như kia. Sai sót lớn nhất của Soobin không phải không đủ quan tâm đến tâm tư của Yeonjun, càng không phải đánh tên nhóc kia quá nhẹ so với mục đích xấu xa của nó, mà là, để cho tên nhóc đó có cơ hội chen chân sâu hơn vào mối quan hệ của hai người.
BẠN ĐANG ĐỌC
/SOOJUN/ destin ꕥ彡
FanfictionYeonjun trở thành trẻ mồ côi sau một biến cố của gia đình và vô tình được Soobin nhận nuôi. Từng cử chỉ chăm sóc, quan tâm của hắn lâu ngày khiến em rung động, nhưng Soobin sớm đã có vị hôn phu rồi.